Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-11-21 23:19:31
Lượt xem: 162
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong bèn nhanh nhẹn lao về phía Trương Lão Căn, Trương Lão Căn thấy nàng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, vung roi nhằm Tưởng Nhược Nam quất tới. Tưởng Nhược Nam nghiêng né tránh, chiếc roi thúc ngựa đánh hư , kêu “vút” một tiếng sắc lẹm. Tưởng Nhược Nam nhanh như cắt giơ tay giật lấy cây roi, dùng lực mà kéo, Trương Lão Căn nàng kéo ngã khỏi xe ngựa, lăn mấy vòng đất.
Có roi trong tay, đối với Tưởng Nhược Nam mà chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, nàng vung roi tức tối quất vun vút Trương Lão Căn hai cái, khiến Trương Lão Căn đau đớn kêu lên oai oái. cho dù lẩn tránh thế nào, thì chiếc roi cũng như mắt, chính xác nhằm thể, mỗi một roi xuống hằn lên một vết máu, đánh cho đến khi tan da nát thịt!
Đám hầu thấy Trương Lão Căn luống cuống, bèn vứt ba nông phụ mà sang tấn công Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam đánh hào hứng, chỉ cảm thấy huyết dịch sôi sục, giống như một thứ sức mạnh dùng mãi hết, thấy xông tới, nàng lập tức hét lên: “Đến đúng lúc lắm!” roi nhằm đám hầu mà quất, chiếc roi uốn éo như một con rắn, vun vút lao tới, khiến bắt kịp đường của nó. Tưởng Nhược Nam giữa, trở thành trung tâm bắt mắt nhất, lúc nàng hành động y phục tung bay, rèm sa nhảy múa, giống như một tiên nữ đang nhẹ nhàng phô diễn tài nghệ của , giống đấu sĩ sát khí cuồn cuộn.
Khi bốn bề lặng ngắt. Người đều mở to mắt há hốc miệng, màn biểu diễn điệu nghệ mắt, chỉ cảm thấy cơ thể của con gái giữa vòng vây toát một thứ ánh sáng vạn trượng, chói tới mức dám thẳng.
Chiếc roi xé rách , phát những tiếng vun vứt khô khốc, mềm dẻo như rắn, nhanh như chớp, tới tấp vụt đám , đánh tới mức bọn chúng còn thể tấn công nữa, mấy định xông lên, đều chiếc roi trong tay nàng hất lui trở , cuối cùng ngã lăn đất, đau đớn kêu , thảm thiết xin tha mạng!
Không lâu , đám của Từ phủ đều bại roi của Tưởng Nhược Nam, bò lăn bò toài đất, thể ngóc dậy nổi.
Tưởng Nhược Nam cũng gây án mạng, thấy tương đối , bèn vận lực thu roi về, chiếc roi như linh tính bật ngược trở , đó cuộn thành từng vòng tròn cánh tay nàng, từ xa giống như một con rắn linh. Tưởng Nhược Nam cầm roi đó, chỉ thấy một loạt những động tác mà mặt đỏ, thở dốc, đủ cơ thể của Tưởng Nhược Lan khỏe khoắn tới nhường nào! Nhìn đám ác nô đánh cho bò dậy nổi mặt, lòng Tưởng Nhược Nam thật thoải mái. Đột nhiên nàng hiểu vì Tưởng Nhược Lan thích dùng roi thị uy, thì đôi khi, động thủ hiệu quả hơn động khẩu.
Không ai lớn tiếng hét một tiếng khen “”, đám xung quanh lúc mới òa lên như tiếng sấm, tiếng vỗ tay, tiếng reo hò kinh thiên động địa.
“Hay lắm, cô nương thật bản lĩnh.”
“Đánh lắm! Thật quá.”
“Đám chó săn đó đáng dạy dỗ như thế!”
Những lời đại loại như vang lên ngớt, càng nhiều hơn nữa là những lời tán dương Tưởng Nhược Nam.
Còn lầu hai của một tòa tửu lâu, hai nam tử ở vị trí kề sát cửa sổ, tất cả những gì xảy bên họ đều thấy cả. Nam tử để râu với mặc quan phục, mặt biểu cảm đối diện : “Hầu gia, cần hạ quan xuống giải quyết chuyện ?”
“Không cần!” Cận Thiệu Khang con gái đeo mạng che, tay cầm chiếc roi dài, tư thế hiên ngang phía , khẽ . “Bổn Hầu xem xem, nàng sẽ giải quyết thế nào?”
Dưới lầu, ba nông phu từ từ bò dậy, quỳ mặt Tưởng Nhược Nam, liên tục dập đầu mấy cái, cảm tạ ơn cứu mạng của nàng. Tưởng Nhược Nam thấy họ đánh mặt sưng mũi rách thì lòng bỗng thấy thương xót, càng giận sự độc ác của Từ Uyển Thanh hơn, nàng với họ: “Mau xem tẩu tẩu và đứa bé thế nào!”
Nàng đầu, đang định họ đòi tiền bồi thường, đột nhiên tiếng cha đứa bé thét lên lóc gọi: “Mẹ nó ơi, nó ơi, Bảo Nhi, Bảo Nhi !”
Ngoài còn cả tiếng hai đàn ông còn gào gọi tẩu tẩu.
Tưởng Nhược Nam thất kinh, chẳng còn màng quan tâm tới những chuyện khác nữa, vội vàng chạy tới kiểm tra. Cận Yên Nhiên vẫn theo sát bên nàng, thấy cũng chạy theo, với Tưởng Nhược Nam đang xổm kiểm tra tình hình của hai con nhà : “Tẩu tẩu, họ chứ?”
Tưởng Nhược Nam kiểm tra xong, ngẩng đầu với cha đứa bé đang lóc đau đớn: “Đừng lo, thê tử của ngươi chết! Chỉ cảm nắng thôi!”
Sau đó bèn dặn họ bế hai con nhà chỗ râm mát bên đường! Rồi nàng bấm nhân trung và huyệt hợp cốc của chị , chị dần tỉnh , Tưởng Nhược Nam gọi Ánh Tuyết xin ít muối bỏ nước, bón cho phụ nữ đó uống.
Tưởng Nhược Nam dậy, định tới xem đứa trẻ thế nào, đột nhiên thấy lưng vang lên giọng : “Tưởng Nhược Lan, ngươi dám đánh thương gia nô của ?”
Tưởng Nhược Nam , thấy một nữ tử tầm mười lăm, mười sáu tuổi bên xe ngựa, hình nhỏ nhắn và yếu ớt, mặt đeo mạng, qua lớp mạng mỏng thoáng lay động, thể thấy vẻ kiêu ngạo tột cùng của cô .
Cô gái chính là của Thục phi nương nương, đang đắc sủng nhất hiện nay, Từ Uyển Thanh!
Tưởng Nhược Nam kéo mạng che mặt xuống, ngẩng cao đầu lạnh lùng cô : “Không sai, là ! Từ Uyển Thanh, ngươi hoành hành ngang dọc ở Hoàng thành thì cũng mang vài tên cẩu nô tài cho dáng một chút chứ, vô dụng như thế, thật chỉ khiến khác chê !” Nàng một lượt đám ác nô đất, nhạt một tiếng.
Từ Uyển Thanh lông mày dựng ngược lên, “Tưởng Nhược Lan, ngươi chọc ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-82.html.]
Tưởng Nhược Nam cũng nhướn một bên mày lên, thẳng mắt cô , đáp: “Ta chọc ngươi đấy, thì nào?”
Đám tò mò xung quanh thấy vị nữ hiệp hề run sợ Từ tiểu thư, bất giác cũng thấy thầm hãnh diện.
Cận Thiệu Khang lầu xuống, đột nhiên cảm thấy một Tưởng Nhược Lan hề sợ, hống hách kiêu ngạo thực cũng đáng yêu… nhớ tới những lời của nàng tối hôm đó, sắc mặt trầm hẳn xuống. Hắn khẽ hừ một tiếng, thu ánh mắt về, cầm ly rượu bàn lên, ngửa đầu uống cạn.
Coi như nàng tồn tại, , để xem xem, sự giúp đỡ của , nàng sẽ giải quyết việc thế nào? Dưới lầu, Cận Yên Nhiên mặc dù thích Tưởng Nhược Nam, nhưng cô cũng hiểu hơn sơ, giờ là lúc cùng đồng tâm hiệp lực để chống kẻ thù bên ngoài. Cô bèn đỡ cho Tưởng Nhược Nam: “Từ Uyển Thanh, rõ ràng là nô tài nhà ngươi đánh , giờ đánh còn trách ai?”
Từ Uyển Tanh hừ lạnh một tiếng, nghiến răng đáp: “Được, giờ các ngươi huênh hoang. Hy vọng lát nữa các ngươi cũng thể huênh hoang như thế!” Nói xong, bèn đá cho Trương Lão Căn đang đất một cái, hét: “Tên nô tài thối tha, còn mau dậy đưa bổn tiểu thư cung!”
Trương Lão Căn rên hừ hừ bò dậy, định lên xe, Tưởng Nhược Nam lớn tiếng hét: “Ánh Tuyết, mau dắt xe ngựa của chúng qua đây, chặn xe !” Ánh Tuyết lệnh, vội vàng lách khỏi đám đông, lâu , dắt theo xe ngựa của Hầu phủ đến, tự động nhường đường, chiếc xe dễ dàng chặn ngay đường của xe ngựa Từ phủ.
Từ Uyển Thanh tức tới mức đỏ bừng cả mặt, chỉ Tưởng Nhược Nam mà mắng: “Tưởng Nhược Lan, ngươi gì? Ngươi dựa cái gì mà cho ?”
Tưởng Nhược Nam trở bên cạnh đứa bé, Từ Uyển Thanh, thong thả đáp: “Từ Uyển Thanh, hôm nay ngươi nhận với những , đền bù tổn thất cho họ, thì ngươi đừng hòng khỏi đây!” Đoạn xổm xuống kiểm tra cho đứa bé.
Khi sờ da đứa bé cảm giác nóng, mặc dù nhiều chỗ thương, nhưng đều là vết thương ngoài da, đủ để khiến nó hôn mê bất tỉnh. Trong lúc suy nghĩ nàng ngẩng đầu lên phụ nữ tỉnh : “Trước khi thằng bé ngất nó đau đầu, khát nước và nhiều mồ hôi, bộ dạng mệt mỏi ?”
Người phụ nữ đó nước mắt ròng ròng đáp: “ thế, còn tưởng Bảo Nhi ngủ. Chúng đang vội rời thành, vì cũng để ý tới nó!”
Tưởng Nhược Nam hiểu, khi xe ngựa đ.â.m thằng bé cảm nắng, thêm cú đ.â.m , thương thế cộng với tâm trạng kinh hãi khiến thằng bé hôn mê bất tỉnh. Tình hình của nó nghiêm trọng hơn mẫu nó nhiều.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng ngẩng đầu lên, hỏi đang xung quanh: “Gần đây y quán nào ?”
Một trong bọn họ đáp: “Cách đây hai con đường một y quán, nếu mất tầm một khắc!” Một khắc tương đương với nửa tiếng, vết thương bên ngoài , nhưng trúng cảm thể kéo dài như thế.
Bên Từ Uyển Thanh hét, “Nực , đứa bé đó tự nhào , liên quan gì tới bổn tiểu thư ? Muốn bổn tiểu thư nhận với chúng? Không sợ bọn chúng tổn thọ ?” Trước đó cô thừa nhận, giờ càng bao giờ thừa nhận.
Ba nông phu đánh, sự lợi hại của họ nên định dây dưa thêm nữa. Cha đứa bé với Tưởng Nhược Nam: “Thưa phu nhân, cảm tạ phu nhân tay giúp đỡ, sự sống c.h.ế.t của thằng bé là do ông trời định đoạt, dám phiền phu nhân thêm nữa!” Nói xong, chực trào nước mắt ôm đứa trẻ .
Tưởng Nhược Nam ngăn , “Sự sống c.h.ế.t của con giờ còn do ông trời quyết định nữa, mà là do quyết định, nếu ngươi bỏ thì đứa bé thật sự sẽ thể cứu !” Một mạng sống, Tưởng Nhược Nam thể buông tay . Thấy vẻ mặt phụ nữ tràn đầy kỳ vọng, nhưng chồng chị do dự, nàng tiếp: “Các ngươi đừng sợ, chỉ là nỡ đứa trẻ chuyện thôi, tuyệt đối gây phiền phức gì cho các ngươi cả!”
Có lẽ giọng đầy thành ý của Tưởng Nhược Nam khiến họ cảm động, phụ nữ kéo cánh tay chồng thỉnh cầu: “Cha nó, vị phu nhân tâm sáng như Bồ Tát, bản lĩnh cao siêu, thể cứu , nhất định cũng sẽ cứu Bảo Nhi, cha nó, chúng chỉ mỗi đứa con …” Nói tới đây nước mắt lã chã rơi.
Người chồng mắt đỏ hoe, cúi đầu đứa con gầy yếu tay, đó đặt thằng bé xuống.
Tưởng Nhược Nam bấm nhân trung của đứa trẻ, đó xoa bóp huyệt Thái Dương, nhưng hai mắt đứa bé vẫn nhắm chặt, chút phản ứng nào. Tưởng Nhược Nam chau mày, phụ nữ giúp nàng một tay, cởi y phục đứa trẻ , nàng gọi Ánh Tuyết đến quán rượu mua dầu ăn mang tới.
Nàng lấy đồng tiền , cạo gió phần trán của nó, ở huyệt ấn đường, nhân trung, khi cạo vệt đỏ, nàng gọi phụ nữ bảo chị lật thằng bé lên.
Vì sợ đứa trẻ nội thương gãy xương gãy cốt gì đó nên động tác của nàng hết sức nhẹ nhàng, từ tốn.
Tưởng Nhược Nam cạo phần lưng, từ huyệt đại chùy lên đến huyệt chí dương.
Mọi xung quanh cũng dần dần bu , tò mò động tác tay Tưởng Nhược Nam, tì thầm hỏi .
“Làm gì thế nhỉ?”
“Không , nhưng thấy thằng bé khó cứu , xem sắc mặt nó kìa…”
“Thật đáng thương…”