Trương Hùng với tốc độ nhanh, bóng chợt lóe trong nhay mắt thật xa, một dân trong thôn vô tình thấy cho rằng bọn họ hoa mắt.
Bên Hứa Mỹ Lam ở trong phòng, ước chừng ngây cũng cả tiếng đồng hồ để điều chỉnh cảm xúc, khi khỏi phòng, cô cũng khác với ngày thường chút nào, tất nhiên nếu quan sát kỹ vẫn sẽ thấy cô rõ ràng là những đổi đáng kể.
Ví dụ như cô trở nên xinh hơn, nữ tính hơn, từng cái nhíu mày, nụ đều phong thái của một phụ nữ trưởng thành.
Ví dụ như ban đầu cô chỉ là một loại trái cây xanh, nhưng bây trở nên chín mọng và tỏa hương thơm của trái chín.
“Mỹ Lam, con dậy , con nghỉ ngơi thêm một chút nữa ?” Nhìn thấy Hứa Mỹ Lam tỉnh, chú Đổng vội vàng đặt thảo dược trong tay xuống, mặt lộ vẻ lo lắng tới chỗ Hứa Mỹ Lam.
“Cha, cha yên tâm, con chỉ là say rượu thôi, khi tỉnh hơn nhiều .” Hứa Mỹ Lam với chú Đổng với vẻ mặt hào phóng và một chút cũng cô chút bối rối nào.
Thấy , chú Đổng trong lòng nghi ngờ, lẽ ông suy nghĩ nhiều , nhưng cô tức giận là , ông sợ thằng nhóc thúi Trương Hùng chọc giận cô, nhưng bây giờ xem ông suy nghĩ nhiều .
“Ồ, việc gì là , cơm trong nồi vẫn còn nóng, con mau ăn .” Nói xong, chú Đổng tiếp tục phân loại các loại thảo dược .
Hứa Mỹ Lam gật đầu, liền đến phòng bếp rửa mặt bắt đầu ăn cơm sáng.
Lúc Hứa Bưu cũng từ trong phòng tới, thấy Hứa Mỹ Lam hai mắt sáng ngời, “Em gái, em dậy .”
Hứa Mỹ Lam ngẩng đầu Hứa Bưu liếc mắt một cái, gật đầu , “Chào buổi sáng, trai”, khi chào hỏi Hứa Bưu liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Hứa Mỹ Lam cảm thấy thoải mái hơn một chút khi gặp Hứa Bưu. Dù thì Hứa Bưu cũng ở đó hôm qua khi cô say, mới trở sáng nay.
“À, đúng , hôm qua lãnh đạo với rằng ngày mốt xe sẽ xuất phát Kinh Thành, nếu cần mang theo thứ gì thì hãy thu dọn một chút !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-123.html.]
“Được, em hiểu .” Hứa Mỹ Lam gật đầu. Sau khi ăn xong, cô thu dọn xoong nồi, khỏi phòng bếp, thấy chú Đổng và Hứa Bưu trong sân, nghĩ nghĩ một hồi cô liền mở miệng hỏi một câu.
“Cha, trai, buổi trưa hai ăn cái gì?” Nhìn sắc trời cũng giữa trưa, hiện tại nấu cơm trưa cũng tính quá muộn.
“Không cần , con ăn xong thì nghỉ ngơi , cha và Hứa Bưu mới ăn xong bao lâu, bụng còn no!” Chú Đổng vội vàng xua tay, ý bảo Hứa Mỹ Lam cần vội.
“ , chúng mới ăn cơm xong đến một tiếng , đều còn tiêu hóa hết !” Hứa Bưu cũng theo.
“Vậy !” Hứa Mỹ Lam nhún vai, chuẩn trở về phòng, hiện tại cô thể bình tĩnh chuyện với bọn họ, quả nhiên, chỉ cần giả vờ như chuyện gì xảy , sẽ chuyện gì xảy !
Tuy nhiên, khi cô và thấy tấm khăn trải giường bay phấp phới trong sân, vẻ mặt của cô nứt !
Sao cô nhớ tới chuyện , hơn nữa khăn trải giường hồi nào cô cũng phát hiện! Thật là hổ, mất mặt!
Không nghĩ xổm bên ngoài thêm một giây nào nữa, Hứa Mỹ Lam che mặt vội vã trở về phòng.
Để chú Đổng và Hứa Bưu một trong sân dáng vẻ cô chạy trốn trở về phòng, vẻ mặt thể hiểu !
Trở phòng, Hứa Mỹ Lam giường, vùi mặt trong chăn, đập giường vài cái cho tiêu tan cơn giận.
Lau mặt một chút, cuộc sống vẫn còn tiếp tục, cô mất mặt mặt họ, bây giờ cô bất chấp tất cả, đều là trưởng thành, gì to tát .
Nghĩ đến những lời Hứa Bưu về việc ngày mốt sẽ Kinh Thành, trong lòng nghĩ ngợi một chút, chiếc hộp đựng tiền lặng lẽ xuất hiện trong tay cô.
Hứa Mỹ Lam đếm tất cả tài sản của , bao gồm cả tiền bồi thường của mấy ở tiệm cơm quốc doanh và phần thưởng mà đồn cảnh sát trao cho vợ chồng họ, quả thật là cũng ít.