Đáng tiếc cô  nghĩ sai , Hứa Bưu  giống như những  đàn ông  đây cô  gặp,  thấy Tống Hiểu Uyển ở nơi công cộng trực tiếp lao tới ôm lấy đùi của một  đàn ông xa lạ, nếu là đổi là một  khác bọn họ sẽ  vui vẻ khi    ôm lấy.  thật đáng tiếc Hứa Bưu chỉ cảm thấy sởn tóc gáy  thoát  khỏi nanh vuốt của  phụ nữ gian xảo !
“Cô Tống, cô hãy thả Hứa Bưu   ,   khác  thấy ảnh hưởng như thế    !” Chú Đổng cố gắng thuyết phục cô , nhưng đáng tiếc, bây giờ Tống Hiểu Uyển  cùng đường , cô  cũng  quan tâm đến lời  khác . Chú Đổng   xong, cô  càng ôm chặt hơn!
Chú Đổng..…  lòng  thì  coi lòng lang  thú, nếu cô   cảm kích, chú  cũng   thêm gì nữa!
Tống Hiểu Uyển thấy thế, trong lòng đắc ý, nhưng chỉ ngay  đó sắc mặt  trắng bệch, bỗng nhiên cô  ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt như  mà như   của Hứa Mỹ Lam.
Cái  còn  cái gì  rõ,   cô  thật  hổ ! Vừa  còn đang thắc mắc tại  chú Đổng   tên cô , bây giờ  thấy Hứa Mỹ Lam thì  chuyện đều  rõ!
“Cô,  cô  ở đây?” Tống Hiểu Uyển nghiến răng nghiến lợi   những lời , đôi mắt cô  tối sầm .
Trong lòng cô  tràn ngập sóng to gió lớn, cô  hận  thể ăn thịt uống m.á.u cô, đều tại  phụ nữ  và  đàn ông  mặt , nếu   bọn họ, cô     thể rơi  kết cục .
Trong lòng Tống Hiểu Uyển hận đến  , nhưng cô    căn bản   đối thủ của Hứa Mỹ Lam, chỉ  thể âm thầm nghiến răng chịu đựng.
“  ngang qua!” Hứa Mỹ Lam  bình tĩnh,  để ý đến vẻ mặt vặn vẹo của Tống Hiểu Uyển, tiếp tục : “Cô thích chân của  trai  như  , là   chị dâu   tình của  trai  đây?”
Tống Hiểu Uyển  ,  mặt vặn vẹo một chút, hai tay vội vàng rụt  như là  kim đâm.
“Anh  là  trai cô,  trai ruột!” Trong giọng  của cô   một tia vui vẻ, ai ngờ Hứa Mỹ Lam  cho cô  một chút thời gian mơ mộng, liền  chút do dự gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-140.html.]
“Cam đoan là thật!”
Bốn chữ  giống như một sức nặng đè lên trái tim Tống Hiểu Uyển, đem chút may mắn cuối cùng của cô  đập tan tành!
Nhìn thấy vẻ mặt sống  còn gì luyến tiếc của cô , khóe môi Hứa Mỹ Lam cong lên, “Đã muộn , chúng  mau  thôi! À, đúng ,   cô   trai  mang cô  ,  thì  !”
Câu đầu tiên là  với Trương Hùng bọn họ, câu  là hỏi Tống Hiểu Uyển.
Lúc  Tống Hiểu Uyển giống như sương đánh cà tím , căn bản  để ý tới Hứa Mỹ Lam, lúc  trong lòng cô  tràn đầy đau khổ, thật vất vả cô  mới tìm  một phiếu ăn dài hạn phù hợp với , nhưng ai  hóa   là  trai của  mà cô  luôn ghét cay ghét đắng!
Cô  đột nhiên  chút nhụt chí, đánh cũng đánh  , mắng cũng mắng  , công việc của cô  cũng  còn, nhà của cô  cũng  còn. Ngay cả danh tiếng của cô  cũng  hủy hoại  ,  đời   còn chỗ  cho cô ,  thì sống để  gì nữa!
Hứa Mỹ Lam thấy Tống Hiểu Uyển đột nhiên mất  nghị lực,  mặt cũng lộ  vẻ  còn gì luyến tiếc, trong lòng cô kêu lộp bộp một cái!
Đây là biểu hiện của những   còn hy vọng  cuộc sống. Mặc dù Tống Hiểu Uyển   là  , nhưng cô  cũng  .
Cô vẫn nhớ  đầu tiên bọn họ gặp , trong phòng bệnh đó, hai  con    nhục cô  như thế nào, những gì cô  lấy nước  .
Hiếm   nào vì một lời  cuối cùng của chồng cũ mà   sự ràng buộc nào, vẫn đưa hết tiền lương cho  chồng và em chồng, mỗi ngày chịu đựng  chồng và em chồng mắng mỏ, chửi rủa, thật sự  hiếm .
Chỉ vì điều , Hứa Mỹ Lam cảm thấy rằng   cũng   lắm,  khả năng sửa chữa   sai lầm.