Trong góc của một tiệm cơm quốc doanh,  bàn  bốn , hai nam hai nữ.
Hai  đàn ông trong  họ chính là hai    theo Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng  buổi sáng hôm nay.
“Bà Trương, công việc  ăn  với bà thật   lời, bà  xem   đánh chúng   như thế  nè.”
Một trong hai  đàn ông  quan tâm  ai tiệm cơm hàng  ,  mặt   liền vén chiếc áo sơ mi lên, hai  phụ nữ đối diện căn bản cũng   , nhưng   khỏi tò mò, dùng khóe mắt liếc   đó. Bọn họ  thấy vết bầm tím lớn  bụng  đàn ông  và  khỏi há hốc mồm.
“Bà xem , còn  em trai ,     cũng  như ,  khi bà đến tìm chúng , cũng    cho chúng  ,  chúng   theo là  lợi hại như , vết thương  một thời gian ngắn chắc chắn sẽ  lành , bà xem ...”
Lời  của  đàn ông   thẳng thắn,   chính là  đòi thêm tiền! Đây là  đầu tiên Tề Thục Tuệ  thấy tình huống , trong lòng tức  chết, thậm chí còn giả vờ hào phóng rộng rãi, lấy từ trong túi xách  năm mươi đồng tiền đưa cho hai  bọn họ.
“Nhiều tiền như   đủ để cho  em các   khám bệnh , mua thuốc mua đồ bồi bổ  thể . Cầm lấy  tiền  thì coi như chúng   thanh toán xong!”
Hai  em   ngờ Tề Thục Tuệ hào phóng như , bọn họ nghĩ rằng bọn họ chỉ  thể nhận  nhiều nhất là mười hoặc hai mươi đồng tiền, gần bằng hai tháng tiền lương của công nhân,  khi  Tề Thục Tuệ  là thanh toán xong,   lý do gì mà  đồng ý , nhận tiền xong, bọn họ vô cùng vui vẻ  về.
Thấy    xa, Tề Thục Tuệ thở  một  nặng nề, lập tức mất hết sức lực mà ngã gục xuống ghế. Người phụ nữ bên cạnh thấy , trong mắt hiện lên một tia khinh thường,  đó   nhanh biến mất, chuyển thành vẻ mặt lo lắng.
“Mẹ,    chứ, loại    đáng để chúng  so đo  gì. Nếu tức giận mà  hại  thể, Tiểu Dịch và con sẽ cảm thấy  đau lòng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-205.html.]
Người phụ nữ  tên là Lý Nho Nhỏ là con dâu của nhà họ Trương, khi  điều đó, cô  bình tĩnh   khuôn mặt của Tề Thục Tuệ, quả nhiên, khi cô   đến Tiểu Dịch, sắc mặt khó coi của Tề Thục Tuệ lập tức khôi phục   nhiều.
 trong lòng bà  vẫn cảm thấy khó chịu, đứa trẻ  tuy  nhiều năm  ở bên bà  nhưng nó vẫn như là một miếng thịt rơi  từ  bà  ,   bà   thể  cảm thấy đau lòng .
Lần  sở dĩ lén lút tìm  theo dõi là vì  gặp mặt   khi đến tương nhận , để   những lời    mặt ông nội Trương, để đưa Tiểu Dịch về nhà, như  gia đình vui vẻ hạnh phúc  bao!
“Cô đến đây đều là  chủ ý gì. Lần   còn  thấy   , còn vô duyên vô cớ khiến nó  hiềm khích!”
Tề Thục Tuệ tức giận trừng mắt  Lý Nho Nhỏ, thật sự là một  phụ nữa  việc thì ít, mà hỏng việc thì nhiều, nếu   cô   một ít lời   mặt bà,   bà   thể nghĩ đến việc gặp mặt con trai  !
Lý Nho Nhỏ cảm thấy  uỷ khuất khi  những lời , lời  cũng   là chủ ý của cô , cô  chỉ là giúp Trương Dịch truyền đạt lời đó mà thôi, bà già   cái gì hơn  khác chứ, còn   là chán ghét và khinh thường vì cô  nhà nghèo, nên cảm thấy chướng mắt cô  !
Hừ! Chướng mắt cô  thì như thế nào, chỉ cần cô  dỗ dành Trương Dịch, bà già  cũng sẽ ngoan ngoãn  theo lời cô  thôi.
Ở trong mắt cô  thấy, bỏ mặc con trai ruột,  dành hết tâm huyết cho một đứa con nuôi, cũng   bà già  nghĩ như thế nào, đổi  là  khác chắc chắn sẽ   như bà .
Tuy nhiên, chỉ cần  hưởng lợi là bọn họ, thì tuỳ ý bà  .
“Con thật sự xin  , đều là  của con, khi  đề  chủ ý .”
“Quên , quên , cũng   là cô cố ý. Chuyện  dừng  ở đây,   đừng nhắc tới nữa.” Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Lý Nho Nhỏ, Tề Thục Tuệ cũng  chút  đành lòng.