Mọi  vô cùng lo lắng, cuối cùng Trương Hùng giống như phát hiện  điều gì đó,  lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh  đến phòng của bác sĩ.
Không     chuyện gì với bác sĩ,  hơn hai mươi phút  mới thấy    ngoài.
Sau khi trở  phòng bệnh, thấy   đều lo lắng  Hứa Mỹ Lam đang   mặt  trong  chịu  chuyện, khẽ thở dài  mở miệng .
“Ông bà nội, cha, bây giờ  khuya lắm ,   cũng  mệt mỏi , mau về nhà nghỉ ngơi một chút .”
Đây là  đầu tiên  thấy Trương Hùng gọi ông bà nội và cha, ba  bọn họ đều  vui sướng, nhưng khi   Trương Hùng   một  ở đây chăm sóc Hứa Mỹ Lam thì đều  chút do dự.
Cuối cùng, Lam Văn Anh là  đưa  quyết định, “Được ,  chúng   về , lát nữa để cha cháu mang đồ ăn qua, cháu ở đây chăm sóc Mỹ Lam .”
Ông cụ Trương còn  chút  , đứa cháu trai  cuối cùng cũng gọi ông một tiếng là ông nội, đúng là thời gian  nhất để bồi dưỡng tình cảm,   thể cứ như  mà rời , huống chi, ông cũng  yên tâm khi thấy cháu dâu xảy  chuyện như thế .
Lam Văn Anh   để ý việc ông cụ đang vô cớ gây rối, bà cụ trợn mắt  thẳng  rằng chân của  đang  đau, vì  ông cụ liền ngoan ngoãn đưa Lam Văn Anh về nhà.
 Trương Văn Dũng vẫn ghi nhớ lời dặn dò của  , và đến tiệm cơm quốc doanh để mua hai phần cơm,  mới rời khỏi bệnh viện.
Căn phòng bệnh  cũng chỉ  một bệnh nhân duy nhất là Hứa Mỹ Lam, hai chiếc giường còn  đều là  để trống, đây cũng là nhờ nhà họ Trương  nhiều mối quan hệ.
Người   lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, mà nhà họ Trương dường như chính là hình ảnh  nhất để để diễn tả câu  , tuy bọn họ trải qua một quãng thời gian nghèo khó, nhưng những mối quan hệ cá nhân  đây vẫn tồn tại.
Khi   rời , trong phòng chỉ còn  Trương Hùng và Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng trực tiếp khóa cửa phòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-247.html.]
Sau khi  thảo luận với bác sĩ, những kết quả đều cho thấy rằng các triệu chứng  khả năng nhất của Hứa Mỹ Lam là cảm giác bất an tột độ và di chứng  chấn thương, nguyên nhân  thể là do khi còn nhỏ cô  chịu quá nhiều kích thích.
Nghĩ đến  cảnh gia đình  đây của Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng trầm mặc.
Anh   bận tâm về quá khứ   của Hứa Mỹ Lam, điều quan trọng nhất lúc  là đưa cô  khỏi thế giới cá nhân của chính cô càng sớm càng .
Bây giờ  tìm  điểm mấu chốt, trong lòng Trương Hùng cũng  chút nắm chắc,  cởi bỏ quần áo bên ngoài,  nghiêng ở  giường, duỗi tay  và ôm Hứa Mỹ Lam  trong lòng n.g.ự.c của .
Lúc đụng   Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng rõ ràng cảm thấy cơ thể của Hứa Mỹ Lam cứng đờ trong giây lát.
Trái tim Trương Hùng đập thình thịch, theo bản năng  buông tay, nhưng lý trí vẫn chiến thắng hành vi theo bản năng của .
Vì để Hứa Mỹ Lam sớm bình phục, cho dù  thoải mái, Trương Hùng cũng sẽ cố gắng hết sức thử một .
Anh  thích dáng vẻ vô hồn của Hứa Mỹ Lam. Kéo cô ôm  trong lòng, trong lòng của Trương Hùng cũng cảm thấy bình tĩnh .
“Vợ ,    đây   từng  yêu em đúng . Sự xuất hiện của em giống như một món quà đến từ thiên đường, soi sáng cuộc đời tăm tối của  hơn hai mươi năm!”
Điều mà Trương Hùng   là khi   điều , đôi mắt trống rỗng của Hứa Mỹ Lam trợn tròn, và cuối cùng cô cũng  phản ứng.
Anh vẫn đang từng chút một trút bầu tâm sự, “Trước đây trong lòng   những điều tối tăm, và đôi khi  còn nảy  ý định  g.i.ế.c c.h.ế.t gia đình  nhà đó,   cũng sẽ c.h.ế.t theo.”
Nghĩ đến quãng thời gian đen tối đó, bây giờ    như một giấc mơ hoang đường,   lúc đó tại     ý nghĩ như ,  lẽ   buộc nóng nảy,   ý chí yếu ớt sẽ dễ dàng  đến cực đoan.
Và nếu   gặp  Hứa Mỹ Lam,   thể  thực sự  hủy hoại. Bây giờ  đang học đại học, và  đang thực nghiệm với giáo sư về cách chữa tận gốc một  bệnh nan y. Anh   một  vợ,  con, và  một gia đình trọn vẹn.