3.
 
Vị sư   từ đầu tới chân:
"Thí chủ  đeo trâm ngọc, cũng  mang vật gì, chắc là món đó còn   đưa tới tay cô. Cô nhất định  nhớ kỹ lời , một khi   vật đó, trong hai ngày  thiêu hủy, mới  thể thoát ."
 
Ta chấn động, tia hy vọng nhen nhóm trong lòng. Ta tiễn hoà thượng đến cổng, cúi đầu cảm tạ  ngớt.
Không ngờ miếu Thành Hoàng nhỏ bé   cao tăng như .
 
"Cao tăng,   nay cpn  từng gặp ?"
 
Hòa thượng khẽ sững , chắp tay niệm Phật: "Ta du hành tứ phương, tạm trú ở đây."
 
Thì  là .
Đường trong Cơ phủ  lắt léo,  lén lút len lỏi, mãi mới  về  phòng .
Vừa định  phòng thì thấy nơi khúc quanh  bóng trắng vụt qua. Ai ? Ta lặng lẽ bám theo vài bước.
Quẹo qua hành lang, bóng dáng biến mất.
 
Két —
Một cánh cửa hé mở,  gió thổi kêu lên. Nhìn theo tiếng, đó là từ miếu tổ.
Bên trong tối om  thấy gì. Tro hương trộn với hương thơm kỳ lạ phảng phất từ khe cửa đen ngòm truyền .
 
Ta  ngoài một lúc, rốt cuộc vẫn  . Trở về phòng,  y phục chuẩn   xuống.
 
Cốc cốc cốc —   gõ cửa.
 
Ta chột , tim run lên: "Ai đó?"
 
"Là , Tử Anh. Vừa nãy A Hương đến tìm,  nàng   trong phòng. Ta  yên tâm, nên đến xem thử."
Là thiếu gia.
 
"Vừa , nàng  ngoài  gì?"
Bị phát hiện .
Ta vội bịa chuyện: "Ta...   nhà xí."
 
Ngoài cửa im lặng một lúc. "Thật ? A Hương  đến nhà xí tìm nàng ."
 
Ta nghẹn lời, đang luống cuống thì bên ngoài vang lên giọng  khác: "Thiếu gia."
"Là quản gia? Sao ngươi  ở đây?"
 
"Tử Anh cô nương  khỏi nhà xí thì  lạc,  đưa cô  về. Vừa  khỏi  xa,  tiếng thiếu gia nên  ."
 
Bên ngoài  im lặng một lát: "Tử Anh, nghỉ sớm ."
 
Ta nắm chặt chăn  xuống, gần như  thể  thấy tim  đập thình thịch.
Trong lòng  nhẹ nhõm,  hoang mang. Quản gia vì   giúp  thoát nạn?
Không  ông  cùng phe với thiếu gia ?
 
Không nghĩ ,  trằn trọc mà  . Trong mộng,   nhốt trong kiệu cưới,  thể cử động.
Rèm  gió thổi tung, một gương mặt đẫm m.á.u thò , gào thét: "Ngươi  cướp chỗ của !"
 
Ta giật , bừng tỉnh dậy. Trời  sáng rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-gia/chuong-3.html.]
Bên ngoài  tiếng ồn ào. Ta chỉnh trang  đến đại sảnh.
Thiếu gia  đó, xoa huyệt thái dương.  Mấy    sảnh, ở giữa  một  đang quỳ.
Nhìn kỹ, là A Quý – đầu bếp trong phủ.
 
"Chuyện gì ?" Ta khẽ hỏi quản gia.
Ông   cúi  đáp: "A Quý  đêm qua  ngang từ đường,  thấy thiếu phu nhân."
 
Từ đường? Ta lập tức nổi da gà. "Sao  thể , tiểu thư  c.h.ế.t  mà!" Ta bật thốt lên.
 
A Quý lớn tiếng cãi: "Ta thực sự thấy mà! Phu nhân mặc đồ trắng, lơ lửng bước  từ đường... Ta còn  thấy tiếng đàn ông  chuyện!"
 
Lúc thì nữ quỷ, lúc thì đàn ông...
Thiếu gia lắc đầu: "Ngươi  dọa đến mê sảng . Cho phép ngươi rời phủ, những  khác cũng thế."
 
Quản gia phát thưởng, đám  quỳ xuống tạ ơn.
 
Ta nghi hoặc hỏi: “Họ đều   ?"
Vậy chẳng  trong phủ chỉ còn  mấy  chúng ?
 
Thiếu gia dịu dàng :
 
"Sớm muộn cũng  cho họ . Sau khi chúng  thành ,  định đưa nàng về kinh,  mắt cha . Những ngày còn ... ban đêm thì  cần, ban ngày gọi tạp dịch đến   là  ."
 
Ta nhất thời    gì, cùng quản gia tiễn   cổng. Trong phủ trở nên tĩnh lặng. Thậm chí còn tịch mịch hơn cả ban đêm.
 
Ta rùng , chủ động bắt chuyện: "Quản gia, hôm qua... cảm ơn ông."
Ông  im lặng gật đầu. Tangập ngừng: "Mọi   hết, ban đêm  ai hầu hạ,  bất tiện ?"
 
Quản gia đáp: "Thiếu gia ngủ  sâu, đêm thường dễ tỉnh. Cơ phủ, ban đêm vốn  cho ai   trong sân."
 
Thì  là .
"Thiếu gia  cần  hầu bên cạnh ?"
 
Chân quản gia  khựng . "Trước  ...   đó mê cờ bạc,   giữ tay sạch sẽ, nên  thiếu gia đuổi  ."
 
Giọng ông trầm thấp, vẻ mặt  lộ chút bi thương.
 
"Tử Anh?" Ta   đại sảnh, Thiếu gia gọi  từ trong phòng. Quản gia   rời , bóng lưng trông già nua, mệt mỏi.
 
Ta  trong, công tử đang uống thuốc. Chiếc bình tròn miệng,  dán  chữ Tây.
Ta vội rót  cho . "Nàng và quản gia,  chuyện gì ngoài  ?"
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Giọng thiếu gia vẫn điềm đạm,  lộ chút cảm xúc.
 
"Chỉ là  chuyện phiếm thôi. Thiếu gia, sức khỏe  thế nào ?"
Thiếu gia lắc đầu: "Không , chỉ là bệnh cũ."
 
Chàng   từ đầu đến chân: "Nàng thì ?"
"Ta? Ta vẫn ."
 
Ánh mắt  thoáng vẻ nghi ngờ  biến mất, khẽ gật đầu:
"Ngươi và Thiên Lăng đều là  khỏe mạnh. Không như cơ phủ, đầy bệnh tật."
 
Ta lặng . Từ lúc  phủ đến nay, đây là  đầu thiếu gia nhắc đến tiểu thư.