4.
 
Chàng nhấp một ngụm . “Quan hệ giữa các ngươi chắc  lắm nhỉ. Nàng  nhà họ Nhạc thế nào ?”
 
Chuyện  chẳng  gì  giấu. Ta điềm tĩnh đáp:
“Quê nhà xảy  nạn đói, cha dẫn  và em trai bỏ xứ  lánh nạn. Khi qua trấn Xuân Phong, đói đến  bước nổi nữa. Cha dắt   chợ, cắm một cọng cỏ lên đầu  để  dấu bán .  lúc , quản gia nhà họ Nhạc đang  chọn nha .”
 
Chuyện  qua lâu lắm , giờ nghĩ  cũng  thấy đau lòng gì nữa.
 
Thiếu Gia khẽ thở dài. Ta  tiếp:
“Sau khi lão phu nhân mất, tiểu thư    rằng, cũng  gặp ai. Lão gia sợ tiểu thư u uất, nên bảo mua mấy nha  lanh lợi về hầu hạ. Mua bốn , tiểu thư chỉ giữ  một  ,   ít ,  gây phiền.”
 
Ta vô thức mỉm .
Thiếu gia chăm chú  . “Nàng xinh như ,  ai mai mối cho ?”
Ta lắc đầu: “Thật  là . Một , bạn của lão gia đến chơi, thấy  liền ưng ý, lão gia liền gả  cho ông . Ai ngờ, ngay tối  lễ thành hôn, ông  ngã xuống hố phân, c.h.ế.t đuối.”
 
Thiếu gia  gật gù, như đang suy nghĩ điều gì. Lặng  một lát,  bỗng đổi giọng hỏi:
“Tiểu thư nhà nàng...   là Thiên Lăng, nàng  học hành  ?”
 
Ta  thẳng: “Nhà thuê mấy thầy đồ về dạy, tiểu thư học cả cổ thi lẫn chữ Tây, nhưng chẳng cái nào  hồn cả.”
 
Thiếu gia  bật : “Nàng thật thẳng thắn. Ta thấy nàng cũng  chữ?”
Ta vội giải thích: “Là lời của thầy dạy  thế. Ta chỉ  vài chữ thôi, lúc tiểu thư  thơ, thường bảo  học thuộc vài câu.”
 
“Ồ?”Thiếu gia hứng thú: “Vậy nàng  thử vài câu xem.”
 
Ta nghĩ một lát, chọn bài nhớ rõ nhất: “‘Hàn vũ liên giang  nhập Ngô, bình minh tống khách Sở sơn cô...’”
 
Thiếu gia ngắt lời: “Nàng hiểu thơ   gì ?”
Dĩ nhiên là .
“Ta từng hỏi tiểu thư. Tiểu thư : đoạn đầu  mưa sông lạnh lẽo, về  thì ‘bình minh’ và ‘Sở sơn’ là một cặp chủ – tớ. Tống biệt xong bình minh, chỉ còn Sở sơn cô độc, nên   mua nha  mới...”
 
“Khà khà...” Thiếu gia  đến ứa nước mắt, liên tục xua tay: “Tiểu thư nhà nàng đúng là học hành chẳng  gì. Hai câu đó là thơ tiễn bạn, thể hiện nỗi bịn rịn  nỡ chia ly. Đằng  còn câu danh ngôn ‘Lạc Dương  hữu như tương vấn, nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ’.”
 
“Thì  là .” Ta như bừng tỉnh.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-gia/chuong-4.html.]
Thiếu gia dường như nghĩ đến chuyện gì, thu  nụ . Chúng  lặng lẽ  một lúc,  phá tan sự im lặng:
“Thiếu gia, lúc  vì   cầu hôn tiểu thư ?”
 
Thiếu gia ngẩn ,  mỉm : “Một hôm   dạo, đến  một gốc phù dung thì gặp Thiên Lăng. Chỉ là thoáng gặp một , nhưng ấn tượng khắc sâu... Khi tiểu thư nhận  lời cầu hôn, nàng phản ứng thế nào?”
 
Ta   mắt : “Dĩ nhiên là vui mừng. Lúc thiếu gia mới chuyển đến đây, ai cũng  trấn   công tử nhà quan lớn từ kinh thành về. Đám mai mối chạy đôn đáo, nhà nào  con gái đều mong  gả .”
 
Thiếu gia  mỉm , lấy từ trong n.g.ự.c  một vật. Mí mắt  giật giật —  nhận  ngay.
Là di vật của  tiểu thư.
 
Một cây lược ngọc, ngày  tiểu thư dùng mỗi ngày.
 
“Các ngươi từng  thiết như ,  yên tâm giao món  cho nàng. Ngày mai thành , vì là tục huyền nên  đến mộ Thiên Lăng ‘từ linh’ — theo tục lệ,   nàng  mang vật cũ của   khuất. Sau đó, lược  coi như để  cho nàng  kỷ niệm.”
 
Ta gắng sức đè nén bản , nhận lấy cây lược. Thì  bao lời lẽ vòng vo, là để dẫn đến chuyện .
Xem , đây chính là “vật dẫn đường” mà vị hòa thượng  .
 
Thiếu gia nhíu mày,  vẻ   đau đầu.
“Nàng về nghỉ , dưỡng sức cho . Nàng và Thiên Lăng như tỷ , thấy nàng  chốn nương , chắc nàng cũng yên lòng.”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
 
Ta do dự  hỏi: “Thiếu gia,     tỷ  gì ?”
 
Thiếu gia sững , ánh mắt dừng  nơi xa xăm: “Ta ư? Từng  một tiểu đồng cùng lớn lên... nhưng  hư hỏng quá,  quản gia đuổi  .”
 
Ta hành lễ   , thiếu gia  bất động, chẳng  đang nghĩ gì. Đến đêm, A Hương —  cả ngày  thấy bóng  cuối cùng cũng xuất hiện, thần sắc uể oải, giúp  trải giường.
 
Ta  buồn ngủ,  tìm   chuyện. “A Hương, tên thật của ngươi là Diệp Du Hương, đúng ?”
A Hương thần trí lơ đãng: “ ,  cô nương  hỏi ?”
 
Ta  lắc đầu: “Không  gì. Người già    quên, việc gì cũng  xác nhận  xác nhận , sợ nhớ nhầm.”
 
Ta  hỏi: “Ngươi cắt  tóc của  trong lòng ?”
 
A Hương co  , như  bỏng. “Cô nương nghỉ ngơi , sáng mai   đến.”
Nói xong liền vội vã rời khỏi. Haizz...   xuống, tay nắm cây lược ngọc.
Ánh trăng lạnh buốt chiếu qua cửa sổ, bóng cây lắc lư in lên vách tường, như vô  cô hồn dã quỷ đang lởn vởn bên ngoài.
 
Ta cố ép  nhắm mắt. Mọi thứ... đều sẽ xảy   ngày mai.