5.
 
Trời . Pháp sư , nắng gắt thế , lúc "từ linh" sẽ  dễ  vong hồn bám theo.
Có những nữ tử, dù  chết, cũng   trượng phu cưới  khác.
 
Thiếu gia chờ ở nhà.
Ta mặc giá y đỏ rực, trùm khăn hỷ đỏ,  A Hương dìu . Một đoàn  đông đảo, lặng lẽ bước đến  mộ phần.
Bên ngoài nắng chiếu chan hòa, nhưng trong rừng  phủ mờ sương trắng. Dọn lễ vật và giấy tiền,  cẩn thận nâng chiếc lược ngọc.
Pháp sư mở đàn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Giấy vàng rơi đầy trời.
Giờ  đầu đông, gió thổi rì rào như than thở, như  than. A Hương rùng , nép sát  .
Ta nhận  nàng sợ, liền trấn an bản  và nàng: "Đừng sợ, sắp xong ."
Lúc về   kiệu.
Trước khi lên kiệu, A Hương bỗng  đầu: “Gì ?”
Ta cũng  .
Kiệu phu  xếp hàng hai bên, phía  chẳng  ai cả, chỉ  sương mù dày đặc trong rừng.
 
“Ngươi  ?”  hỏi.
A Hương bước loạng choạng, run rẩy đáp: “Cô nương… hình như   …  chuyện.”
 
Ta biến sắc: “Chắc  nhầm đấy, mau  thôi.”
 
Đi  nửa đường, kiệu bỗng dừng . Ta cố giữ bình tĩnh: “Lại  nữa?”
Kiệu phu đáp: “Có  chặn kiệu.”
 
 
Ta vén rèm, thấy một bóng  quen   mặt.
“Tử Anh cô nương, là .”
Thì  là quản gia nhà họ Nhạc – Lý quản gia. Ta thở phào nhẹ nhõm.
 
Ông  bước tới, khom  đưa một chiếc hộp nhỏ. “Đây là chút lễ mọn do  hầu nhà họ Nhạc gom góp tặng cô nương, mong cô   vạn sự như ý.”
 
A Hương  trái   đầy nghi ngờ.
Ta mở hộp  — là một cây trâm vàng. Ta ước lượng thử, khá nặng tay.
 
“Chư vị  lòng,  xin nhận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-gia/chuong-5.html.]
 
Ta lấy  một phong thư. “Ta từng cầu duyên ở miếu Thành Hoàng. Nay tâm nguyện thành, nhờ quản gia giúp   một chuyến,  trả lời nguyện.”
 
Lý quản gia nhận lấy thư, lùi sang một bên. Đi thêm một đoạn, cuối cùng cũng về đến Cơ Phủ.
Vì là tục huyền nên  nghi lễ đều giản lược. Bái đường, náo phòng, uống rượu hợp hoan — thứ gì bỏ  đều bỏ.
Chỉ mời vài bàn khách danh tiếng trong trấn và vài  quen, gọi là “hội ”. Ta chẳng  gì phàn nàn. Một nha  xuất giá, lấy   tư cách đòi hỏi linh đình.
 
Ngoài sân đang yến tiệc linh đình, còn    giường cưới, lòng rối như tơ vò.
Cuối cùng, tiếng ồn ào ngoài  cũng lắng xuống. Ta  sang  với A Hương:
“Ngươi  tìm quản gia, hỏi xem   nhà họ Nhạc đến . Ta  hỏi thăm sức khỏe cha .”
 
A Hương  rời ,  lập tức vén khăn trùm đầu, nhảy xuống đất. Vận may  tệ, bọn   bếp đều   về, chẳng  ai cả.
 
 
Theo lời hòa thượng, chỉ cần thiêu  giờ Tý là . Lửa bếp vẫn  tắt hẳn,  vội lấy vật cần thiêu  ném  trong.
 
“Cô nương, cô đang  gì đó?”
 
Ta giật b.ắ.n ,  ngoắt … Lão quản gia  sừng sững ở cửa,  mà như  .
Ông   đống lửa, lạnh giọng: “Chỉ đốt đồ thì vô dụng. Chỉ cần  còn sống, sớm muộn gì cũng  hại cô.  cô yên tâm,   thể giúp cô.”
 
Ông  ngừng một nhịp,  đột ngột hét lên. Giọng khản đặc rít  từ cổ họng: “Thiếu gia! Thiếu gia!”
 
Ta hoảng hốt, định bỏ chạy. Ông già xoay  chắn lối , một tay ghì chặt lấy tay áo .
 
Thiếu gia  nhanh  tới nơi, thấy  và quản gia đang giằng co.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Hắn cũng thấy gói đồ trong lò lửa. Trên gương mặt nho nhã ,  đầu hiện lên sát khí.
 
Hắn chậm rãi tiến . Ta lùi từng bước.
 
Không  từ khi nào, lão quản gia  vòng  phía  . Ta sợ  hai bên giáp công. Bỗng nhiên, bàn tay  chống  lưng đề phòng lão, cảm thấy một vật lạnh lẽo.
 
Một con d.a.o  lặng lẽ đưa  tay .
Lão ghé sát, thấp giọng: “Muốn sống? Không  thì thôi,  thì  cho trót!”
 
Ta lập tức hiểu ý, siết chặt dao, giơ cao lên.
Thiếu gia biến sắc, lập tức lùi nhanh. Ta  do dự nữa, xoay  đ.â.m thẳng  n.g.ự.c lão quản gia.
 
“Ngươi!”
Bị bất ngờ, ông  trừng trừng  ,  tin nổi: “Ngươi  dám…”
 
Ta ném d.a.o xuống, lao   thiếu gia: “Thiếu gia, cuối cùng  cũng tới! Lão quản gia… ông    g.i.ế.c !”