Vừa thấy một gương mặt lạ xuất hiện, hơn nữa Kiều Hòa dùng gian ngay mặt phụ nữ , Bạc Thời Vụ lập tức cảnh giác, tự hỏi cô là ai.
Nếu chỉ mới quen mà thể khiến Kiều Hòa tin tưởng đến như , phụ nữ đó tuyệt đối tầm thường.
Quan trọng hơn là, quá , quá cuốn hút, là kiểu nữ thần quyến rũ khí chất, thể “hạ gục” cả nam lẫn nữ.
Bạc Thời Vụ cảm thấy nguy hiểm, lo rằng phụ nữ cướp mất Kiều Hòa.
Anh còn kịp trở thành đàn ông duy nhất trong lòng cô mà!
“Thợ máy~”
Kiều Hòa mỉm gọi.
Sắc mặt của Bạc Thời Vụ càng lúc càng đen, sắp hóa thành đáy nồi luôn .
Kiều Hòa bật , vội vàng bổ sung:
“Là tự vẽ đấy.”
“Rốt cuộc đang lo cái gì thế hả?”
Kiều Hòa thấy buồn thấy bực bội.
Nghe , Bạc Thời Vụ khựng :
“Hóa là nhân vật em vẽ , còn tưởng đó là bạn mới quen.”
Thợ máy liếc sang , gương mặt tuyệt mỹ, chân thực đến mức sức công kích mạnh mẽ.
vẻ mặt vô cảm lúc của cô càng tăng thêm vẻ xa cách và bí ẩn.
Kiều Hòa trừng mắt :
“Anh nghĩ cái gì kỳ lạ thế, gì như chạy đến cái nơi chim cũng thèm đậu chứ?
Được , , nữa, giờ chúng xem núi còn gì khác nữa , đó lên đỉnh núi xem phía đường .”
Bạc Thời Vụ gật đầu:
“Được, với em.”
Đám mèo con cũng theo, nhưng Kiều Hòa ngăn :
“Mẹ và cái đuôi nhỏ dò đường. Các con đừng chạy lung tung. Kiều Ẩn, con trông bà bà nhé. Nếu chuyện gì nguy hiểm, gọi thật to, nhớ ?”
Kiều Ẩn ngoan ngoãn gật đầu:
“Dạ, yên tâm, con sẽ chăm sóc cho bà bà. Mẹ và tên hai chân ngoài cẩn thận nha. Nếu gặp nguy hiểm mà kịp tránh, cứ lấy bia đỡ đạn nhé!”
Cậu nhóc híp mắt, ánh mắt lấp lánh sang Bạc Thời Vụ.
Bạc Thời Vụ: “…”
Được thôi, là công cụ di động chống thương tổn cho Kiều Hòa mà.
Kiều Hòa nên .
Xem , đám mèo con vẫn thích , đúng hơn là, vì chúng quá yêu cô, nên sợ cô cướp mất, đó bỏ rơi chúng.
Kiều Hòa khẽ thở dài.
Cô sẽ bao giờ bỏ rơi mấy đứa nhỏ , dù bệnh tật khó khăn thế nào, cô vẫn sẽ ở bên chúng.
Đám mèo con còn lớn lên, mạnh mẽ hơn, để thể sống sót trong cái tận thế kinh hoàng .
Chẳng mấy chốc, Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ leo lên đến đỉnh núi.
Lần , khi chia sẻ tầm với thợ máy, cô quá gấp gáp tìm nguyên nhân hóa đá và kẻ phía , nên chẳng chú ý xem phía đường tiếp .
Giờ , đúng là còn đường, điều, xe địa hình chắc chắn thể lên , họ đành bộ thôi.
Không còn cách nào khác.
Xuống núi, Kiều Hòa ghé qua xem tình trạng của Lâm Xảo.
Bà vẫn định.
Cô hỏi hệ thống, rằng bà chỉ yếu sức, nên tỉnh muộn hơn một chút, vấn đề gì lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-217-ngon-nui-biet-tho.html.]
Kiều Hòa thở phào, định cõng bà , nhưng Bạc Thời Vụ ngăn cô :
“Để , em chăm đám mèo .”
Nói , cõng Lâm Xảo lên lưng.
Đối với , cõng một bà lão gầy gò nhẹ tênh chẳng khó khăn gì, mấy con mèo cộng còn nặng hơn.
Kiều Hòa gật đầu, cùng tiếp tục leo núi.
Đàn mèo con theo như đoàn thám hiểm, trèo hăng hái.
Cô dặn dò:
“Không tùy tiện chạm cây cỏ, nhất là cỏ đuôi chó, nhớ ?”
[Mẹ yên tâm~ chúng con !]
Đám mèo đồng thanh đáp.
Kiều Ẩn dẫn đầu, dáng vẻ non nớt chững chạc như một lãnh đạo.
Chúng trông đáng yêu, vẻ tinh nghịch như những con quỷ nhỏ.
Kiều Hòa theo đàn mèo con, lên tới đỉnh, giọng Lâm Xảo vang lên từ lưng:
“Ơ… đây là… ?”
“Tiểu Bạc, con cõng lên núi? Chúng nhanh , đến nơi ?”
Bà ngơ ngác, hiểu chuyện gì đang xảy .
Kiều Hòa khẽ .
Xem bà cũng mất trí nhớ tạm thời, đàn mèo con cũng nhớ chuyện gì xảy đó.
Cô kể đầu đuôi chuyện, Lâm Xảo mới dần nhớ :
“Hóa là … còn tưởng…”
“ còn tưởng đến nơi cơ.”
Bà bất lực, đó vỗ vai Bạc Thời Vụ:
“Cảm ơn con nhé, Tiểu Bạc. Đặt xuống , tự mà.”
Bạc Thời Vụ còn định gì đó, nhưng Kiều Hòa ngăn :
“Để bà tự , xem như vận động một chút.”
Anh đành gật đầu:
“Được, cẩn thận nhé, bà bà.”
“Không , còn dẻo dai lắm!”
Lâm Xảo hiền hậu.
Thế là bốn , ba lớn một nhỏ, cộng với sáu con mèo cùng xuống núi.
Lúc xuống còn chậm hơn lúc lên, vì sườn núi quá dốc, họ dùng cả dây leo và dụng cụ hỗ trợ.
Trước đây Kiều Hòa còn lo cách dùng, giờ Bạc Thời Vụ bên cạnh, cái gì cũng , đúng là từ điển sống về sinh tồn mà!
Kỹ năng chiến đấu, vũ khí, đạn dược,... đều tinh thông.
Chỉ y học, nhất là mấy thứ nội khoa, thì đành chịu thôi.
Anh đoán, lẽ đây từng nhiệm vụ đặc biệt gì đó, như gián điệp, cảnh sát chìm, hoặc lính đ.á.n.h thuê…
Dù thì, giờ cũng chẳng còn bận tâm đến quá khứ nữa.
Chỉ cần thể sống sót trong thế giới tận thế , là .
Không lâu , cuối cùng họ cũng vượt qua ngọn núi.
Kiều Hòa đầu , một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.
Ngọn núi …tựa như đang sống.