Mặc dù   chịu đựng cú sốc, nhưng cú sốc của    đến từ    bạn bè.
Theo lý mà , trong  bốn   chết,   là  chịu tổn thương ít nhất.”
“Từ lá thư ,  cảm nhận  sự an nhiên.
Anh   chấp nhận sự bình thường và nhỏ bé của ,  còn ép buộc bản   trở thành  hùng nữa.
Anh   hòa giải với quá khứ của .”
Nói xong, cô đặt lá thư lên bàn, chỉ  chữ   đó và , “Hơn nữa, các   để ý ?
Nét chữ của   hướng lên , điều  cho thấy khi  thư, tâm trạng của    thoải mái.”
Phong Dương  khỏi ngạc nhiên, “Cô còn  thể phân tích tâm trạng của   từ chữ ?”
Tô Lưu Nguyệt khẽ nhướng mày, “Tất nhiên, con   dễ  cảm xúc chi phối.
Nhiều lúc, hành động của con  đều phản ánh tâm trạng của họ lúc đó.
Dù  một   qua huấn luyện  thể che giấu cảm xúc của   , nhưng vẫn  thể nhận  qua những chi tiết nhỏ.”
Phong Dương: “…”
Sao tự nhiên cảm thấy  đáng sợ nhỉ?
 
Không lẽ cô gái  lúc  họ cũng đang phân tích xem tâm trạng họ thế nào, đang nghĩ gì?
Tô Lưu Nguyệt  xong thư, cẩn thận gấp   đặt  hộp,  đó cầm lên bộ quần áo trong hộp   gấp gọn gàng và mở , “Ta thấy trong hồ sơ  rằng, Chung Vệ Lai  tự tử trong một con sông gần doanh trại.
Lúc đó,   mặc bộ quần áo , nhưng  khi nhảy xuống sông,    cởi bộ quần áo  , gấp gọn và để  bên bờ sông.”
Mặc bộ quần áo mới     cho mà  chết,   khi c.h.ế.t  cởi .
Nếu Chung Vệ Lai tự sát, điều  cũng phù hợp với tính cách của  .
 nếu là  giết, tại  hung thủ   tốn công c** q**n áo của     mới g.i.ế.c  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-100.html.]
Tô Lưu Nguyệt đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng  Phong Dương , “Ngày Chung Vệ Lai chết, binh sĩ ở cạnh   phát hiện   biến mất, lập tức phối hợp với những  khác  tìm.
Họ tìm suốt cho đến khi trời rạng sáng mới tìm thấy.”
“Ta  binh sĩ đầu tiên phát hiện t.h.i t.h.ể của Chung Vệ Lai  rằng, lúc đó   chỉ mặc một chiếc áo đơn màu trắng, lặng lẽ trôi  mặt sông  bầu trời tối đen, trông  đáng sợ.”
Tô Lưu Nguyệt  khỏi liếc  , “Nghe  vẻ như tình cảm giữa các binh sĩ  .”
Dù là Vệ Dũng  Chung Vệ Lai, đều là những binh sĩ sống cạnh họ phát hiện  đầu tiên, chứng tỏ họ thường xuyên qua  với .
Vệ Dũng thậm chí còn cùng các binh sĩ khác  chơi để thư giãn. “Tất nhiên .”
Phong Dương cảm thán, “Cuộc sống trong quân đội nhàm chán và mệt mỏi, nhiều lúc các binh sĩ chỉ  thể dựa   để động viên và tiếp tục.
 
Nhiều  còn  tình cảm sâu sắc hơn so với những tình cảm khác, đó là tình chiến hữu, một tình cảm khó  thể quên  suốt đời.”
Tình chiến hữu…
Tô Lưu Nguyệt  khỏi ngước lên   đàn ông đối diện.
Lúc , Chu Vân Khắc đang  cúi đầu,  chằm chằm  bốn chiếc hộp  bàn,   đang suy nghĩ điều gì, hàng mi đen dài phủ xuống tạo thành một bóng râm nhạt  mí mắt.
Cô cũng từng  những đồng đội mà cô  thể tin tưởng giao cả mạng sống, nên phần nào hiểu  cảm xúc của họ.
Xem xong di vật của bốn  chết, vụ án tạm thời  còn manh mối nào khác.
Tô Lưu Nguyệt   ngoài trời,  , “Ngày mai,  sẽ đưa Phùng Đại Lực và Tôn Chiêu An đến những nơi mà các nạn nhân từng sống để kiểm tra.”
“Trời   còn sớm,  cũng nên về .”
Vừa dứt lời,  đàn ông đối diện đột nhiên ngẩng lên, lạnh lùng , “Ta sẽ đưa ngươi về.”
Câu   vang lên như sấm giữa trời quang, Tô Lưu Nguyệt  khỏi sững sờ  , Phong Dương cũng  phắt đầu , mắt mở to, như thể  tin  tai .
Điện hạ  tự miệng   đưa Tô cô nương về!
Trời ơi, đừng  đến phụ nữ,  đây điện hạ  từng mở miệng   đưa ai về cả!
Còn chuyện đưa    “gặp” tổ tiên thì  thường xuyên!