Tô Lưu Nguyệt ngẩng đầu, lạnh lùng : “Hắn  thể  một vết sẹo hoặc bớt  mặt cần che .”
Mắt Lộ Doãn bỗng mở to,  kìm  : “Nếu như ,   thể mặt   phá hủy!
   Thanh Mạn cô nương   thể để ý đến một  đàn ông  hủy hoại dung nhan như ?”
Tô Lưu Nguyệt khẽ nhếch môi, : “Dù  nhiều  đều là sinh vật yêu thích vẻ ngoài, nhưng đối với phụ nữ, đôi khi một tâm hồn thú vị còn hơn cả một ngoại hình .
Nếu cô  gặp một  đàn ông dường như hiểu   điều cô  nghĩ, đồng cảm với  nỗi lo âu của cô ,  lời  của  đều  phù hợp với tâm hồn cô  và   cách  cô  vui, thì  đàn ông đó chỉ cần  quá  xí, cô  vẫn  thể yêu .
Huống hồ, theo lời Tiểu Thúy,  đàn ông đó vốn  , hơn nữa còn  kỹ năng trang điểm tài tình, ít nhất cũng đủ để lừa gạt  khác.”
Lộ Doãn ngẩn , nhớ  lời Tô công tử    đây rằng hung thủ  giỏi trong việc chiếm  trái tim của phụ nữ, dễ dàng khiến một  phụ nữ mê đắm .
“Vậy…”
Lộ Doãn nghĩ một chút, hỏi: “Những vết sẹo hoặc bớt  mặt   từ một năm   chỉ mới xuất hiện gần đây?”
Nếu là gần đây,  thể suy luận     gì trong  thời gian đó.
Tô Lưu Nguyệt lắc đầu, : “Hiện tại vẫn  rõ,  cần xem qua t.h.i t.h.ể .”
Người c.h.ế.t vẫn  g.i.ế.c trong phòng ngủ, trong phòng vẫn  một thùng tắm với một chiếc cọ tre.
Khi Tô Lưu Nguyệt , Trần pháp y  đặt t.h.i t.h.ể  xuống đất,  qua thì thấy t.h.i t.h.ể  thực sự giống hệt với Ninh thị,   chỉ mặc mỗi chiếc yếm và q**n l*t,   đầy vết trầy xước,  trán  một vết sưng lớn, cổ  vết hằn của dây thừng.
Đột nhiên, ánh mắt của Tô Lưu Nguyệt sáng lên, cô bước nhanh tới, chăm chú   khuôn mặt của  chết.
Lộ Doãn  theo  nhận  điều gì đó, vội vàng hỏi: “Tô công tử, ngươi phát hiện  điều gì ?”
Tô Lưu Nguyệt  tự chủ hít một , : “Ngươi  thấy cô gái  và Ninh thị  vài nét giống  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-152.html.]
Lộ Doãn sững , lập tức bước đến bên cạnh Tô Lưu Nguyệt.
Đàn ông vốn  nhạy cảm với ngoại hình của  khác như phụ nữ, Lộ Doãn ban đầu    nghĩ đến điều , nhưng  khi  Tô Lưu Nguyệt nhắc nhở,  liền quan sát kỹ, ngạc nhiên : “Quả thực  chút giống!
Hơn nữa…”
Tô Lưu Nguyệt trầm giọng tiếp lời: “Hơn nữa, giống như Ninh thị, Thanh Mạn cũng  một nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt .”
Việc  nhận  điều  ban đầu cũng dễ hiểu, Thanh Mạn và Ninh thị chỉ   ba, bốn phần giống , nhưng Tô Lưu Nguyệt nhanh chóng nhận  vì  thấy nốt ruồi đó.
Tô Lưu Nguyệt   xong liền hỏi: “Tôn lang quân ? Có ở đây ?!”
Tôn Chiêu An đang tìm kiếm manh mối bên ngoài,  thấy liền vội vàng chạy : “Tô lang quân  việc gì cần ?”
“Ngươi  nhớ ?”
Tô Lưu Nguyệt lập tức  thẳng  , từng chữ từng chữ : “Hai  c.h.ế.t một năm , khóe mắt  cũng  một nốt ruồi nhỏ  ?”
Tôn Chiêu An sững , miệng há hốc: “Làm  ngươi ?!”
Suy đoán trong lòng lập tức  xác nhận, Tô Lưu Nguyệt thầm nhắm mắt , khi mở , trong mắt cô  ánh lên tia sáng sắc bén: “Chúng   sai , suy đoán  đây của chúng  đều sai cả!
 
Hung thủ   tìm kiếm nạn nhân cao cấp hơn để tăng cường độ phạm tội, để tìm kiếm cảm giác k*ch th*ch.”
Lộ Doãn sững sờ hỏi: “Hắn    để tìm cảm giác k*ch th*ch,  còn vì cái gì?”
Chẳng lẽ là để tự gây rắc rối cho  !
Tô Lưu Nguyệt nhếch môi, lạnh lùng : “Hắn   để luyện tập, để    thể trả thù  hơn những  phụ nữ  từng  nhục và tổn thương !”