Chu Vân Khắc đến đây ?
Tô Lưu Nguyệt  Phong Khởi với vẻ ngạc nhiên.
Trước đó, khi cô nhờ Phong Khởi chuyển lời,    báo   ngày hôm  rằng điện hạ  bảo cô yên tâm,  việc   sắp xếp  thỏa.
Sau đó, Lộ Doãn cũng  với cô rằng điện hạ  bố trí  và bốn  khác bí mật  phủ Trưởng công chúa  ngày yến tiệc thưởng sen.
Mọi thứ   sắp xếp xong, Chu Vân Khắc đến gặp cô lúc  là vì điều gì?
Không lẽ  chuyện gì khác cần dặn dò?
Tô Lưu Nguyệt  thoáng qua con hẻm mà Phong Khởi  bước ,  dặn Nhĩ Tư và Nhĩ An  đợi tại chỗ: “Dẫn  .”
Xe ngựa của Chu Vân Khắc đỗ ngay trong con hẻm, bên cạnh xe ngựa là Phong Dương,  mà Tô Lưu Nguyệt  lâu  gặp.
Phong Dương thấy cô, lập tức mở cửa xe ngựa và : “Tô tiểu thư, mời.”
Vừa ,    cố gắng kiềm chế sự kinh ngạc và hoang mang sâu thẳm trong lòng, như thể đang nghi ngờ  thứ  đang trải qua chỉ là một giấc mơ.
Tô Lưu Nguyệt liếc   , nhướng mày,  bước thẳng lên xe ngựa.
Đó là một chiếc xe ngựa rộng rãi và sang trọng.
 
Ngay khi lên xe, cô thấy Chu Vân Khắc, mặc áo tay hẹp màu đen thêu họa tiết mây, đang  ngay ngắn bên trong, dáng vẻ vẫn nghiêm chỉnh, nhưng vai  thả lỏng,   toát lên sự thoải mái và tao nhã.
Nội thất xe ngựa gọn gàng như trại lính  đây của , đơn giản và sạch sẽ, chỉ  vài món đồ  sắp xếp gọn gàng. Ở giữa  một lư hương nhỏ đang tỏa  hương thơm dịu dàng,mềm mại, giống như  thể  cho tâm hồn con  bình lặng .
Khi thấy cô bước lên, Chu Vân Khắc  nhướng mày một cách lười biếng, khóe môi nhếch lên nhẹ.
Cô khéo léo chọn chỗ  xa  nhất, liếc   một cái và : “Điện hạ,  đột nhiên  đến đây?
Còn bảo  lên xe ngựa của ngài nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-157.html.]
Ngài   , hai vệ sĩ của ngài ở bên ngoài mắt  trợn tròn cả .”
Tô Lưu Nguyệt    đây Chu Vân Khắc   chung xe ngựa với  khác  , nhưng cô chắc chắn rằng đây là  đầu tiên   chung xe với một cô gái.
Chu Vân Khắc khẽ , : “Gần đây  bận rộn nhiều việc.
Sau khi Ngụy Vương đến gặp ngươi,    gặp ngươi một .
Giờ khó khăn lắm mới  chút thời gian rảnh, nhưng cũng chỉ  thể đến đây  vài lời với ngươi,  thể để ngươi  bên ngoài  chuyện với ,   khác  thấy sẽ  .”
Tô Lưu Nguyệt khẽ ngạc nhiên,   một cách bất ngờ, “Ngài đến tìm  vì chuyện của Ngụy Vương ?”
Chu Vân Khắc nâng tay  lên, khuỷu tay nhẹ nhàng tựa  thành xe, ngón tay dài khẽ uốn cong đỡ lấy đầu, mắt  xuống cô, khóe miệng , “Ta cứ tưởng ngươi vẫn còn giận.”
Tô Lưu Nguyệt nhất thời    gì.
Gã  vì nghĩ rằng cô sẽ giận, nên mới dành thời gian đến gặp cô ?
 
Nếu   cô   là  tự mãn, và   chút hiểu  về ,  lẽ cô  nghĩ  đang quan tâm đến cô.
Cô nhếch môi, : “Điện hạ đối xử với thuộc hạ ai cũng  như  ?”
Chu Vân Khắc khẽ ngừng ,   nhẹ, “Dù  lúc đầu cũng là  ép Tô cô nương  cuộc, và Tô cô nương nghiêm túc mà ,  hẳn là   quyền .”
Nói một cách ngắn gọn, thì  vẫn còn là một   lương tâm.
Tô Lưu Nguyệt cũng   dài dòng với , : “Nếu điện hạ đến vì chuyện của Ngụy Vương điện hạ, thì ngài  lo lắng quá mức .
Khi Ngụy Vương điện hạ đến gặp ,  cũng  chút bực , nhưng ngài  giúp   nhiều.
Chuyện của đại cữu cữu , nhờ  ngài mới giải quyết . Trên đời ,   ắt  mất, lý do   hiểu.”
Chu Vân Khắc  khỏi  chằm chằm  cô gái  mặt.
Khuôn mặt cô bình thản, đôi mắt nghiêm túc, thực sự là chân thành suy nghĩ như .