Sắc mặt của A Hương lập tức  đổi,  định đáp  với giọng điệu mỉa mai thì thấy Tô Lưu Nguyệt bước  cùng với Nhĩ Tư và Nhĩ An.
Nhìn thấy Tô Lưu Nguyệt, A Hương  khỏi mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí quên mất cả những gì định .
Tam cô nương,  bỗng nhiên   hơn  nhiều như !
Tô Lưu Nguyệt lạnh lùng liếc  cô ,  chút chế nhạo: “Sao ,   là đang vội ?”
A Hương chợt tỉnh , sắc mặt lúc xanh lúc tím, cuối cùng   thêm gì, cắn môi : “Mời tam cô nương  theo nô tỳ.”
Khi Tô Lưu Nguyệt đến cổng lớn, Quách thị vẫn  đến.
Nhĩ Tư lập tức lén trừng mắt  A Hương, A Hương    tự vả mặt , dù tức đến xanh mặt cũng    gì.
Khoảng một khắc , Quách thị mới dẫn theo một đám  bước , ngoài Tô Lưu Tuyết và Tô Nhược  trang điểm kỹ lưỡng, còn  bảo bối của Quách thị là Tô Cảnh Thần.
Ngoài Tô Lưu Tuyết, Quách thị còn  hai con trai, một là Tô Cảnh Thần, năm nay mười hai tuổi, là con thứ ba trong gia đình, và Tô Cảnh Hạo, năm nay mới bốn tuổi, là con thứ sáu.
Quách thị cưng chiều hai đứa con trai  vô cùng,  thể  là yêu thương như sinh mạng.
Tô Cảnh Thần còn nhỏ   phân một khu riêng yên tĩnh trong phủ, từ nhỏ   mời những thầy dạy giỏi nhất để học hành.
Quách thị theo dõi sát  từng hoạt động, bữa ăn của  bé, thậm chí còn  cho phép nguyên chủ tiếp xúc với Tô Cảnh Thần, như thể sợ cô sẽ  hại đến bảo bối của bà .
Trước đó, Tô Lưu Nguyệt  Nhĩ Tư kể chuyện rằng Quách thị và Tô Duy Lễ  sớm tạo dựng mối quan hệ khắp nơi, dự định khi Tô Cảnh Thần tròn mười bốn tuổi sẽ gửi  bé  Quốc Tử Giám để học.
Lần , rõ ràng bà  cũng  đưa Tô Cảnh Thần  dự tiệc.
Những  từ xa   thấy Tô Lưu Nguyệt, ban đầu tất cả đều tỏ  khinh thường, nhưng khi  rõ diện mạo của cô, sắc mặt họ lập tức  đổi.
So với Tô Lưu Tuyết và Tô Nhược, những  ăn mặc lộng lẫy như thể  chất hết tất cả những thứ   của gia đình lên , Tô Lưu Nguyệt dù đơn giản hơn nhiều, nhưng   hơn họ  nhiều, cũng dễ chịu hơn nhiều.
Tô Nhược âm thầm siết chặt chiếc khăn trong tay, còn Tô Lưu Tuyết thì cắn chặt môi,  đầu tiên cảm thấy  cam lòng và nhục nhã   phụ nữ .
Sắc mặt của Quách thị cũng  đổi  ngừng khi  thấy Tô Lưu Nguyệt, bà đang định  gì thì Tô Cảnh Thần đột nhiên lên tiếng, “Sao  phụ nữ  cũng   dự tiệc thưởng sen với chúng ?
Mẫu ,  sợ cô   mất mặt chúng  ?!” Giọng điệu đầy sự khinh bỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-160.html.]
Do sự dạy dỗ của Quách thị, Tô Cảnh Thần còn ít  tiếp xúc với Tô Lưu Nguyệt hơn cả Tô Lưu Tuyết.
 
Vì , từ khi Tô Lưu Nguyệt đến đây, cô  từng trực tiếp đối mặt với  em trai tiện lợi .
Cô lạnh lùng liếc   bé đầy địch ý và căm ghét , khóe môi khẽ nhếch lên : “Ta nghĩ, nếu  ai đó  thấy ngươi gọi chị ruột của  là ‘ phụ nữ ’, thì điều đó sẽ khiến nhà họ Tô mất mặt hơn.”
“Ngươi!”
Tô Cảnh Thần  thể ngờ rằng  phụ nữ   dám mắng , ngay cả cha   cũng  từng  với  như , “Ngươi đừng  tự huyễn hoặc ,     chị như ngươi!”
Sắc mặt Quách thị biến đổi,  ngờ Thần nhi  kích động như   mặt cô gái , bình thường  bé  bao giờ thô lỗ như , bà vội vàng kéo   và nghiêm khắc : “Thần nhi,  mặt  ngoài, con tuyệt đối   hành xử như , đặc biệt là khi đến phủ Trưởng công chúa!
Biết ?”
Tô Cảnh Thần lập tức tỏ  ấm ức, : “ mẫu , con    cùng  phụ nữ đó!”
“Thật xin , dù ngươi   ,  vẫn  .”
Tô Lưu Nguyệt  tươi như thể trêu chọc Tô Cảnh Thần, cuối cùng còn cố ý kéo dài giọng gọi: “Em trai— yêu—”
“Ngươi!”
Tô Cảnh Thần lập tức tức giận đến đỏ mắt, nếu   Quách thị giữ  ,  lẽ   xông tới .
Quách thị  dỗ dành Tô Cảnh Thần,  giận dữ  với Tô Lưu Nguyệt: “Tô Lưu Nguyệt,    với ngươi từ  ,  bảo ngươi đừng gây chuyện, ngươi  hiểu ?!”
Tô Lưu Nguyệt khẽ  lạnh, : “Thay vì cảnh báo  đừng gây chuyện, mẫu  nên để ý đến em trai hơn.
Dù   gây chuyện cũng chỉ khiến nhà họ Tô mất mặt thêm một chút, nhưng nếu em trai gây chuyện,  thể sẽ hủy hoại cả tiền đồ của .”
 
Nói xong, cô   đến sắc mặt tức giận đến méo mó của Quách thị nữa, mà trực tiếp bước lên xe ngựa.
Quách thị  hít sâu mấy  mới giữ  bình tĩnh, bà kéo A Hương , nghiến răng : “Lát nữa ở tiệc thưởng sen, ngươi  để mắt đến con bé đó, nếu nó gây chuyện gì nữa,  sẽ hỏi tội ngươi đầu tiên!”
A Hương vội vàng đáp: “Vâng, phu nhân!”