Lúc  vẫn còn là ban ngày, giữa thanh thiên bạch nhật.
Chỉ thấy phía  miếu Thổ Địa, Lộ Doãn cùng bốn quan binh khác  vây thành một nửa vòng tròn, chặn  cửa miếu.
Trước mặt họ, một nam nhân mặc áo màu chàm, dáng  cao lớn, đang kẹp chặt Thẩm Tam tiểu thư mà Tô Lưu Nguyệt  từng gặp tại tiệc thưởng sen.
Một tay  siết chặt cổ nàng, tay còn  cầm một con d.a.o nhỏ, áp sát  làn da mỏng manh của nàng, khuôn mặt dữ tợn, hét lên: “Các ngươi mau cút !
Nếu ,  sẽ cùng nàng  đồng quy vu tận!”
Giống như lời Tiểu Thúy ở Tầm Hương Các  , nam nhân  chải tóc gọn gàng,   sạch sẽ chỉnh tề, khuôn mặt  thể xem là  tuấn, nhưng  kỹ sẽ phát hiện rõ ràng   trang điểm, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng tương phản rõ rệt với làn da màu lúa mì ở cổ  ánh nắng sáng.
Người đánh xe đưa Tô Lưu Nguyệt đến đây  thấy tiếng  khẽ của nàng,  khỏi ngạc nhiên liếc  nàng.
Cô nương  thấy tình cảnh nguy hiểm như  mà còn  !
Không  là  dọa đến ngớ ngẩn  chứ!
Chu Vân Khắc,  cùng nàng đến đây, cũng nhảy xuống ngựa,  thấy nụ   khóe môi của Tô Lưu Nguyệt, nhướng mày nhẹ,  khẽ đầy ý vị: “Ngươi   cách ?”
“Tất nhiên.”
 
Ánh mắt Tô Lưu Nguyệt  rời khỏi hiện trường, giọng  lộ vẻ khinh thường, : “Tên đó  lẽ còn   rằng    chúng  bóc trần.”
Nói xong, nàng nhanh chóng tiến lên, bất ngờ cao giọng: “Có gan thì đ.â.m !”
Mấy quan binh đồng loạt  đầu  Tô Lưu Nguyệt, ngạc nhiên.
Tô tiểu lang quân đang  gì ?
Tên tội phạm  đang trong tình trạng tinh thần   định, tuyệt đối  thể khiêu khích!
Nam nhân  đột nhiên  chằm chằm Tô Lưu Nguyệt, dường như  ngờ    khác đến, cắn răng dữ tợn :
“Ngươi nghĩ   dám !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-189.html.]
Người phụ nữ     g.i.ế.c từ lâu !
Ta cảnh cáo các ngươi, nếu  tránh , đừng trách   khách khí!”
Thẩm Tam tiểu thư  sợ đến mức nước mắt tuôn rơi,   cứng đờ  dám cử động, chỉ  thể dùng ánh mắt van xin đầy sợ hãi  bọn họ.
 Tô Lưu Nguyệt chỉ  lạnh một tiếng,  : “Vậy thì đ.â.m , đ.â.m ngay  mặt !
Họ Ngưu, thừa nhận , ngươi  dám!”
Nam nhân trừng lớn mắt,  tin , hét lên: “Ngươi   là ai?!”
Sau đó   hung hăng : “Ta  quan tâm ngươi  những gì, ngươi      dám!
Ngươi là  của quan phủ đúng , ngươi thật sự  sợ  gi.ết ch.ết thiên kim của phủ Bình Tây Hầu ngay  mặt ngươi!”
“Tất nhiên là  ,  còn  tại  ngươi  dám.”
Tô Lưu Nguyệt nhếch miệng, từng chữ từng chữ : “Bởi vì, nếu ngươi đâm, m.á.u của Thẩm Tam tiểu thư sẽ phun , ngươi  gần như ,  thể tránh khỏi việc m.á.u sẽ b.ắ.n lên khắp  ngươi, chậc chậc, như —bẩn lắm…”
Ba từ cuối, nàng cố tình  chậm .
Dường như  động trúng dây thần kinh nào đó, gân xanh  trán nam nhân đột nhiên nổi lên, ánh mắt như dã thú  ăn tươi nuốt sống  khác, gào thét: “Câm miệng!
Lão tử  bẩn!
Lão tử  hề bẩn…”
“Vậy thì mau đ.â.m con d.a.o trong tay ngươi xuống !”
Tô Lưu Nguyệt  khách khí ngắt lời ,  lạnh: “Họ Ngưu, ngươi nghĩ    ngươi đang nghĩ gì ?
Khi ngươi g.i.ế.c , ngươi hận  thể rửa sạch từng tấc da thịt của nạn nhân, thậm chí  dám dùng cách g.i.ế.c  đổ máu, bởi vì ngươi sợ bẩn!
Ngươi  sợ họ bẩn, mà sợ họ sẽ  bẩn tay ngươi,  thể ngươi…
Thật là nực , họ bẩn thế nào,  bằng lúc ngươi giúp cha  ngươi đổ phân, dính đầy mùi hôi thối của phân ?!”