Một nam nhân  bệnh lý theo đuổi sự sạch sẽ  dùng d.a.o để uy h**p bọn họ.
Chẳng  điều  cũng giống như một nam nhân  thể  chuyện đàn ông  đe dọa cưỡng h**p một nữ nhân , thật nực !
“Câm miệng!
Câm miệng, câm miệng, câm miệng!”
Nam nhân  chọc tức đến hít một  mạnh, giống như một con thú  thương liên tục gào thét, đột nhiên vung tay cầm d.a.o về phía Tô Lưu Nguyệt, bộ dạng như thể hận  thể c.h.é.m nàng thành ngàn mảnh, “Ngươi là đồ chó!
Đồ khốn!
Đáng chết!
 
Ngươi mới bẩn!
Ngươi mới  mùi phân…”
Tuy nhiên,  lúc con d.a.o trong tay  rời khỏi cổ của Thẩm Tam tiểu thư, ánh mắt của Lộ Doãn và những  khác lóe lên, gần như cùng lúc tấn công từ bốn phương tám hướng!
Lộ Doãn thẳng tay lao tới nắm lấy tay cầm d.a.o của , mạnh mẽ vặn ngược , nam nhân đau đến mức hét lên, con d.a.o “keng” một tiếng rơi xuống đất, tay đang kẹp Thẩm Tam tiểu thư cũng lập tức buông .
Phùng Đại Lực nhân cơ hội dẫn mấy quan binh khác nhanh chóng tách Thẩm Tam tiểu thư , cứu nàng  khỏi tay kẻ bắt cóc.
Ngay lập tức, Lộ Doãn  cho nam nhân  bất kỳ cơ hội nào để phản kháng, mạnh mẽ vặn tay    lưng, đầu gối mạnh mẽ thúc  đầu gối ,  liền quỳ rạp xuống đất,  hai quan binh khác ập tới khống chế chặt chẽ,  còn khả năng vùng vẫy.
 đến lúc ,  vẫn điên cuồng gào thét: “Ta  bẩn! Ta  bẩn chút nào!
Mấy nữ nhân hèn hạ  gặp , như chuột ngửi thấy mùi mà ùa tới, ha ha, là   cần chúng nó, là  khinh thường chúng nó!”
Thẩm Tam tiểu thư  mấy quan binh bảo vệ  phía ,  nam nhân điên loạn ,  sợ hãi  nhục nhã.
Nam nhân ,  còn chút nào vẻ ngoài hài hước dịu dàng như thường ngày.
Nàng, nàng   một tên cặn bã như  lừa dối!
Tô Lưu Nguyệt chậm rãi bước đến  mặt ,  nhịn   lạnh một tiếng, : “Ngưu lang quân, ngươi ví mấy nữ nhân  như chuột,  ngươi  , chuột thích nhất là nơi nào ?”
Càng là môi trường dơ bẩn, ẩm ướt, hỗn loạn, chuột càng thích lui tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-190.html.]
 
Thân thể nam nhân đột nhiên cứng đờ, tiếng gào thét đầy đau khổ cuối cùng cũng dừng ,  cúi đầu im lặng   gì.
Trong  khí lập tức tràn ngập sự im lặng đáng sợ.
 Tô Lưu Nguyệt vẫn tiếp tục, ánh mắt như lưỡi d.a.o sắc lạnh, giọng  lạnh lùng: “Dù ngươi   đổi ngoại hình bao nhiêu,  theo đuổi sự sạch sẽ đến bệnh lý như thế nào, sâu thẳm trong thâm tâm ngươi vẫn là thằng nhóc ngày nào theo cha  đổ phân,     nhạo khinh thường,  kẻ hèn mọn nhất trong phủ Bình Tây Hầu!
Kẻ thực sự khinh thường ngươi,   buông tha cho ngươi, chính là bản  ngươi!”
Ngay khi lời  của Tô Lưu Nguyệt  dứt, nam nhân đột nhiên ngẩng đầu, điên cuồng hét lên: “Ta  !
Ta  !
Rõ ràng là các ngươi khinh thường !
Là các ngươi…   g.i.ế.c hết các ngươi! Ta  g.i.ế.c hết các ngươi…”
Lộ Doãn thấy  dầu muối  ăn, cau mày, thành thạo nhét một miếng giẻ  miệng , thế giới lập tức yên tĩnh.
Sau đó,  nghiêm nghị  lệnh: “Đưa  về Kinh Triệu phủ!”
Nhìn thấy tên nam nhân  quan binh áp giải , Tô Lưu Nguyệt    Thẩm Tam tiểu thư đang run rẩy, dung nhan nàng vẫn xinh  như , nhưng lúc  gương mặt nàng đầy vẻ lo lắng và sợ hãi, như một con bướm  gãy cánh, cô độc rơi  vũng bùn dơ bẩn,   nơi nó nên dừng chân.
Nhận  ánh mắt của Tô Lưu Nguyệt,  gương mặt Thẩm Tam tiểu thư lập tức hiện lên vẻ  hổ bất lực, nàng cắn môi cúi đầu : “Ta…”
Tô Lưu Nguyệt thở dài một tiếng, cởi áo choàng ngoài của , nhẹ nhàng khoác lên  Thẩm Tam tiểu thư khi  qua nàng, giọng  thấp trầm: “Không  , lát nữa sẽ   hộ tống cô về nhà,  nhà cô đều  lo lắng cho cô.”
Nói xong, nàng   bên cạnh xe ngựa.
 
Dù rằng Thẩm Tam tiểu thư cũng  , nhưng sự trừng phạt như  đối với nàng  quá nặng nề.
Rốt cuộc, nàng  cũng chỉ là một cô gái mười bảy tuổi, mặc dù trong thời cổ đại, đây  là tuổi  thể kết hôn, nhưng đối với những cô gái trẻ như , Tô Lưu Nguyệt luôn  một chút khoan dung và thương xót.
Thẩm Tam tiểu thư  khỏi  đầu, đờ đẫn  theo bóng dáng nàng.
Hai quan binh còn  nhanh chóng tiến lên, : “Thẩm Tam tiểu thư, chúng  sẽ đưa cô về.”
Tô Lưu Nguyệt trở  bên cạnh xe ngựa,  vội lên xe,  theo bóng dáng Thẩm Tam tiểu thư từng bước rời ,  mới thấp giọng : “Điện hạ, ngài  thể  .”
Ngay khi nàng   xong, Chu Vân Khắc,   biến mất lúc nãy, liền chậm rãi bước  từ phía  xe ngựa, Tô Lưu Nguyệt  đầu  , nhướng mày khẽ,  : “Không ngờ Thái tử điện hạ   thương hoa tiếc ngọc đến .”