Tô Lưu Nguyệt dừng   những món bánh trong cửa hàng và chỉ  hai loại bánh còn  ít nhất: “Hai loại bánh  bán chạy nhất đúng ?
  thử.”
Quản lý Viên lập tức đáp: “ , đây chính là món bánh mà phu nhân Đinh  mua, đó là bánh đậu xanh và bánh tuyết hoa, hai loại bánh  cũng là món sở trường của thợ  bánh Tống!
A Đại, nhanh chóng mang hai miếng bánh cho Tam tiểu thư thử!”
Người phụ tá tên A Đại lập tức đáp lời, cẩn thận đặt hai miếng bánh lên đĩa và mang đến  mặt Tô Lưu Nguyệt.
Tô Lưu Nguyệt cầm lấy một miếng bánh đậu xanh,  ánh mắt đầy mong đợi của quản lý Viên và A Đại, cô đưa lên miệng và cắn một miếng.
Quản lý Viên  chờ  hỏi: “Tam tiểu thư cảm thấy thế nào?”
Tô Lưu Nguyệt từ từ nhai, đến khi nuốt hết miếng bánh trong miệng, cô mới : “Cũng .”
Quản lý Viên và A Đại    thì vui mừng. “ cũng chỉ  thể  là tạm .”
Cả hai  bỗng khựng , khuôn mặt tươi  cũng biến mất.
Quản lý Viên nhịn   hỏi: “Tam tiểu thư, rốt cuộc là     đây?”
Tô Lưu Nguyệt  trả lời ngay mà cầm miếng bánh tuyết hoa lên cắn một miếng,  khi nuốt xuống cô mới đáp: “Bánh tuyết hoa  cũng tương tự, tạm  nhưng   gì đặc sắc.
 
Nếu chỉ đơn thuần là để thỏa mãn cơn thèm ngọt, thì đủ tiêu chuẩn, nhưng… nếu   tìm một món bánh ngon,  sẽ    mua  thứ hai.”
Đánh giá  thực sự  khắt khe.
Quản lý Viên há hốc miệng, định  gì đó thì  thấy Tô Lưu Nguyệt tiếp tục : “Hai loại bánh  là món sở trường của thợ Tống và cũng là loại bánh bán chạy nhất của cửa hàng,  thể thấy các loại bánh khác còn  đáng nhắc đến.
Bán những món bánh như thế ,  khó hiểu khi việc kinh doanh của cửa hàng  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-28.html.]
Quản lý Viên: “…” Trời ơi!
Đây… đây   là Tam tiểu thư của họ ? Sao   chuyện sắc bén như !
Chưa kịp để quản lý Viên  gì, từ phía  gian bếp đột nhiên  một  đàn ông mặc tạp dề, đầu đội khăn xếp, nhanh như cơn gió xuất hiện  mặt Tô Lưu Nguyệt, với vẻ mặt tức giận và kìm nén, giọng  đầy ẩn nhẫn: “   cô là ai!
 cô lấy quyền gì mà đánh giá bánh của !
Bánh đậu xanh và bánh tuyết hoa của ,  ai ăn mà chê cả!” Cô gái   gì cũng !
  thể chê hai món bánh sở trường của  !
Quản lý Viên ngạc nhiên   , vội  dậy : “Thợ Tống, vị tiểu thư  là…”
Tô Lưu Nguyệt  đoán    là ai ngay từ khi   xuất hiện, cô chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên và mỉm : “Ồ?
Chưa ai ăn mà chê, …   tất cả những   ăn đều   mua  thứ hai ?”
Thợ  bánh Tống – Tống Trác siết chặt nắm tay: “Tất nhiên! Hai loại bánh   nhiều khách hàng   mua!
 
Phần lớn khách đến cửa hàng của chúng  đều là vì bánh đậu xanh và bánh tuyết hoa của …”
Dù  cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng  của   càng ngày càng cao.
Tô Lưu Nguyệt  chằm chằm   , cũng đột nhiên nâng cao giọng: “Vậy thì lượng khách   của  quá ít, nếu , tại  lợi nhuận của cửa hàng   tăng lên?”
Thái độ của Tô Lưu Nguyệt rõ ràng  khiến Tống Trác tức giận,   trợn trừng mắt, nghiến chặt hàm răng và hét lớn: “Dù cho  như , bánh đậu xanh và bánh tuyết hoa của  cũng   vấn đề gì cả!
  tay nghề của   bằng thợ Điền, nhưng tay nghề  bánh của  cũng là do  học hỏi qua nhiều năm  việc tại các nhà hàng lớn!
Cô là ai chứ, một kẻ ngoài cuộc   gì, lấy quyền gì mà phán xét bánh của !”