Mọi  lập tức ngơ ngác  những gì   .
Tứ thiếu phu nhân nhà La  mất tích hai ngày,  mà đám gia nhân  cả gan giấu diếm,  bẩm báo lên chủ nhà!
Thật là quá đáng!
Tôn Chiêu An tiếp tục bẩm báo: “Kể từ khi mất  đứa con trai, tứ thiếu phu nhân nhà La trở nên thần trí điên loạn, theo lời đám gia nhân, bà lúc tỉnh lúc mê.
Khi tỉnh táo, bà chỉ  lặng lẽ,   lời nào, cũng  nhớ bản    gì trong cơn loạn trí.
Chuyện bà  mất tích  , kỳ thực cũng    đầu. Lần đầu bà mất tích, cả nhà hoảng loạn tìm kiếm suốt một ngày đêm  thấy,  định bẩm báo La gia, nhưng ai ngờ bà  tự  về.
Từ đó về , mỗi khi bà mất tích, đám gia nhân  còn quá lo lắng nữa, vì  bà sẽ tự  .
Thời gian mất tích mỗi  khác , nhưng  dài nhất kéo dài đến bốn ngày.
Vì ,   chúng vẫn định giấu, chờ bà  tự về, nhưng cuối cùng  thể giấu nổi, đành    sự thật.”
Tô Lưu Nguyệt nhíu mày hỏi: “Các ngươi  hỏi kỹ xem liệu lúc mấy đứa trẻ mất tích, tứ thiếu phu nhân nhà La  mất tích ?”
Tôn Chiêu An lập tức đáp: “Dĩ nhiên là .
Trong ba  đầu khi lũ trẻ mất tích, tứ thiếu phu nhân đều rời khỏi nhà.
 
Chỉ duy nhất  thiếu lang quân nhà họ Tôn  bắt cóc, bà    ngoài, nhưng ngày hôm  bà  rời .”
Phùng Đại Lực   liền hít sâu một , kinh hãi : “Phật tổ ơi, tứ thiếu phu nhân nhà La thật sự quá đáng nghi !”
Tôn Chiêu An  đắc ý, tiếp lời: “Chưa hết .
Trong lúc tra hỏi, đám gia nhân còn kể,   khi tứ thiếu phu nhân trở về trong cơn loạn trí, bà lẩm bẩm rằng  gặp  Hạo nhi, đứa con trai bà  trở về với bà. Con trai bà  tên là Hạo.
Thậm chí,   bà  trở về còn cầm theo một miếng ngọc bội thượng hạng,  rằng Hạo nhi  tặng nó cho bà.”
Nghe đến đây, sắc mặt Dương Thiếu Doãn biến đổi hẳn.
Ông nhớ  lời  nhà họ Vệ từng , Vệ Sơ Trạch khi mất tích  đeo một miếng ngọc bội.
Ông vội hỏi: “Miếng ngọc đó ?”
Tôn Chiêu An nhận từ tay một nha dịch một bọc vải trắng, cẩn trọng mở , lộ  một miếng ngọc bội khắc hình “Lục Hỷ Đồng Tử”, một loại ngọc   ưa chuộng cho trẻ con, mang ý nghĩa cát tường.
Tôn Chiêu An : “Đám gia nhân  thật quá đáng,  lén đem miếng ngọc bội   cầm cố, may mắn tiệm cầm đồ còn giữ , chúng  mới lấy về .”
Dương Thiếu Doãn  giấu  sự phấn khích, lập tức  lệnh: “Nhanh, mời  nhà họ Vệ đến nhận diện, xem đây   là miếng ngọc bội của Vệ thiếu lang quân  !”
Một nha dịch nhận lệnh, nhanh chóng  ngay.
Sau khi cất kỹ miếng ngọc, Dương Thiếu Doãn hỏi tiếp: “Nếu tứ thiếu phu nhân nhà La là hung thủ, hẳn gần đó sẽ  nơi bà  giam giữ lũ trẻ!
Các ngươi  tìm thấy tôn thiếu lang quân ở đó ?”
Tôn Chiêu An lắc đầu đáp: “Tạm thời  tìm thấy, nhưng chúng   cử phần lớn  ở , tiếp tục tìm kiếm quanh đó.”
 
“Rất !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-365.html.]
Dương Thiếu Doãn  dậy,  sang hỏi Tô Lưu Nguyệt: “Tô tiểu lang quân    cùng ?”
Tô Lưu Nguyệt  trả lời ngay, trong lòng nàng cảm thấy  điều gì đó  đúng.
Dương Thiếu Doãn thấy nàng trầm tư, bèn hỏi: “Tô tiểu lang quân,  vấn đề gì chăng?”
Tô Lưu Nguyệt ngừng một lát  : “Dương thiếu doãn, ông  cảm thấy lạ ?
Vì cớ gì tứ thiếu phu nhân   miếng ngọc đó là Hạo nhi tặng cho bà?”
Dương Thiếu Doãn ngẩn ,  hiểu ý, liền đáp: “Chẳng  bà   nhầm tưởng rằng những đứa trẻ  bắt cóc là con …”
“Ý    .”
Tô Lưu Nguyệt ngắt lời, nhấn mạnh: “Ta  , tại  bà   dùng chữ tặng, chứ   lấy  giật?”
Mọi  bắt đầu hiểu  ý nàng.
 , chữ tặng chỉ dùng khi đối phương tự nguyện.
Vệ Sơ Trạch mới chỉ tám tuổi, khi  một kẻ lạ mặt bắt cóc, chắc chắn sẽ hoảng sợ và cảnh giác,    thể chủ động tặng ngọc bội cho bà ?
Phùng Đại Lực suy nghĩ  : “Có lẽ đó chỉ là lời  trong cơn loạn trí của bà .
Đám gia nhân cũng  , bà  lúc tỉnh lúc mê,  thể tưởng tượng  bất cứ chuyện gì.
Có khi bà  tự nghĩ rằng miếng ngọc  là do đứa trẻ tặng.”
Một nha dịch khác cũng  thêm: “ , tứ thiếu phu nhân hẳn  nhầm lẫn, cho rằng những đứa trẻ  bắt cóc là con , tự tưởng tượng  chuyện chúng tặng ngọc để an ủi bà .” Nghe đến đây, ai nấy đều  khỏi rùng .
 
Tô Lưu Nguyệt im lặng hồi lâu,  : “Cũng  thể là như .”
Nàng  định hỏi tiếp chuyện khác, thì bỗng một nha dịch vội vàng chạy , sắc mặt tái mét, giọng run rẩy bẩm báo: “Bẩm các vị đại nhân, chúng …  tìm thấy nơi hung thủ giam giữ lũ trẻ!
Cũng  tìm thấy tứ thiếu phu nhân nhà La… nhưng…”
Hắn  ngập ngừng, cố nén sự sợ hãi,   tiếp: “Khi chúng  đến nơi, tứ thiếu phu nhân … treo cổ tự vẫn …”
Treo cổ tự vẫn?
Trong đầu Tô Lưu Nguyệt như  tiếng nổ vang lên. Dương Thiếu Doãn biến sắc, lập tức hỏi: “Chỗ đó ở ?
Ngươi chắc chắn đó là nơi giam giữ bọn trẻ? Có tìm thấy tôn thiếu lang quân ?”
Nha dịch đáp: “Chỗ đó  trong khu rừng gần biệt viện nhà La,là một hang động ẩn sâu trong rừng, cửa hang  cỏ dại che khuất nên  khó phát hiện.
Chúng  chắc chắn đó là nơi giam giữ bọn trẻ, bởi vì trong hang  nhiều quần áo của các đứa trẻ  mất tích, cùng với những dấu hiệu sinh hoạt của chúng.
Chúng  còn tìm thấy dây thừng dùng để trói và t.h.u.ố.c mê  sử dụng hết.
Bên ngoài hang động còn  một chiếc xe lừa cũ kỹ.
… chúng   tìm thấy tôn thiếu lang quân, chỉ thấy một chiếc bánh bao ăn dở, nước miếng còn  khô.
Không rõ là của tứ thiếu phu nhân  của tôn thiếu lang quân…” “Không đúng…”
Tô Lưu Nguyệt thì thào: “Không đúng,  gì đó sai lầm ở đây!”