Tô Lưu Nguyệt    bất lực  đại cữu, một  luôn bảo vệ  , : “Con  đại cữu thương con, nhưng…
đại cữu  quan tâm đến chức vụ của  cũng  nghĩ đến đại biểu ca và tam biểu ca chứ.”
Nghe nhắc đến hai đứa con trai của , Tiết Thành Nghĩa liền khựng  và nghiến răng : “ cũng  thể   Tô gia khi dễ con như …”
Thấy hai biểu ca của  cũng định  gì đó, Tô Lưu Nguyệt vội vàng lên tiếng: “Đừng lo lắng, con   cách đối phó với vị Ngũ tướng quân đó .
Đối phó với một Ngũ tướng quân  khó, con chỉ lo   sẽ còn Lục tướng quân  Thất tướng quân nào đó nữa.
Con  nhanh chóng khôi phục Mãn Nhất Phương để  thêm năng lực tự bảo vệ .”
Cả nhà Tiết gia  khỏi   đầy bất ngờ.
Tô Lưu Nguyệt dừng  một chút  tiếp tục: “Hy vọng   tin tưởng con.
Trước đây là con  hiểu chuyện, nhưng hiện tại, trong  những   bên cạnh,  con  thể tin tưởng và dựa  chỉ    thôi.”
Những lời  rõ ràng  chạm  trái tim của   trong Tiết gia.
Tiết Văn Bách nhanh chóng : “Biểu  yên tâm, dù    gì,  cũng sẽ ủng hộ!
Huống chi  mới đây  giúp  một việc lớn, dù là lên núi đao  xuống biển lửa,  cũng sẽ giúp !”
 
Ngoại trừ Tiết Uyển Linh,   trong Tiết gia đều đồng loạt bày tỏ sự ủng hộ.
Mặc dù Tiết Uyển Linh   gì, nhưng cô cũng  còn thái độ châm chọc như  đây.
Trong lòng Tô Lưu Nguyệt bỗng trở nên ấm áp,  đầu tiên từ khi đến thế giới , cô mới cảm thấy yên tâm đến .
Sau bữa tối, Tiết Văn Bách tự nguyện đưa Tô Lưu Nguyệt trở về Tô phủ.
Vân Thị và Tiết Thành Nghĩa  yên tâm, nên  tiễn họ  tận cửa lớn.
Vừa , Vân Thị  : “Lưu Nguyệt , con  chăm sóc bản  thật  khi ở Tô phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-39.html.]
Nếu  điều gì bất công, hãy  với đại cữu và đại cữu mẫu ngay nhé.
Gần đây hoàng thành   yên , nếu   việc gì, con đừng  ngoài  buổi tối.
Mấy tháng qua  xảy  nhiều vụ bắt cóc và sát hại phụ nữ trẻ tuổi , đáng sợ lắm.
Hiện giờ Đại Khánh mới   thành lập, nhiều nha môn vẫn    thiện, để kẻ gian lợi dụng thời cơ…”
“Đáng ghét thật, Thái tử mà để cho những kẻ tướng quân đê tiện như  tồn tại, thì cấp  của    gì chứ?”
Tiết Thành Nghĩa bĩu môi, tức giận : “Hiện nay, Kinh Triệu Doãn chính là Thái tử điện hạ, để cho bọn ác nhân như  tung hoành ngoài , rõ ràng là trách nhiệm của Kinh Triệu phủ!”
“Lão gia!”
Vân Thị vội liếc mắt cảnh cáo ông, “Ông đang  gì thế?
Nếu để  khác  thấy, thì cái đầu  cổ ông  giữ  ?!”
Tiết Thành Nghĩa lập tức tỏ vẻ đáng thương, “   kẻ ngu , chỉ  thế  khi ở nhà thôi mà.
 
Huống chi,  tức giận là vì Lưu Nguyệt  oan ức, một phần cũng do Thái tử điện hạ,    thể  tức giận ?”
Tiết Văn Bách  lạc quan hơn, “Có lẽ Thái tử điện hạ   chuyện  .
Dù ,  tay Thái tử   nhiều tướng quân, mà đất nước mới thành lập, công việc quá nhiều, nên  quản lý hết  cũng là điều bình thường.
Thái tử điện hạ  giống  sẽ dung túng cho thuộc hạ  càn, ai cũng  rằng vị điện hạ  nghiêm minh trong quân đội, trong các trận chiến  bao giờ để thuộc hạ cướp bóc tài sản của dân, cũng  tổn thương phụ nữ và trẻ em, là một vị tướng    kính trọng…”
Lời  dứt,    phụ  đánh mạnh  đầu, “Tên nhóc nhà ngươi,  từng gặp Thái tử bao giờ  mà dám tôn sùng  như !
Ta chỉ  rằng, hiện tại,  chịu oan ức là biểu  ngươi, dù   là Ngọc Hoàng Đại Đế,  cũng  ưa gì!”
Tiết Văn Bách ôm đầu một cách đáng thương, “Phụ ,  cứ như là   gặp Thái tử  .
Hừ, đừng tưởng con  , phụ  là một quan nhỏ từ Lục phẩm, chỉ  quyền dự triều  ngày sóc vọng, mà khi  cũng  cuối hàng, e là mặt mũi của Thái tử điện hạ cũng chẳng thấy rõ…”