Giọng   khác với giọng thường ngày của , mang theo sự uy nghi và tàn nhẫn, cùng một chút khí thế sát phạt   khác run sợ.
Phong Dương lập tức đáp, “Rõ!”  nhanh chóng buông lỏng cây roi đang nắm trong tay.
Mặt Khang Minh Vĩnh lập tức biến sắc, vội vàng : “Ta…  ,  sẽ  hết!
Nếu  nhớ  nhầm,  con gái đó họ Diêu, nhưng cụ thể tên gì thì   nhớ rõ lắm!
Khi vụ án xảy , gần như mỗi tháng   một cô gái mất tích, và những cô gái mất tích đều là những thiếu nữ xinh , xuất  từ những gia đình bình dân.
Do đó, trong thời gian đó, chỉ cần  cô gái nào giống  mất tích, chúng  liền nghĩ cô  cũng là nạn nhân.”
Tô Lưu Nguyệt cau mày, “Sau đó tại   gạch tên cô ?” “Bởi vì… hai ngày , cô    tìm thấy.”
Khang Minh Vĩnh , “Ta nhớ  rõ,  buổi chiều hai ngày  khi cô  mất tích, gia đình cô  đột nhiên đến Kinh Triệu Phủ báo rằng cô   về nhà,  rằng việc mất tích chỉ là một sự hiểu lầm, cô  chỉ giận dỗi với gia đình nên  đến nhà ngoại ở ngoài thành để ở tạm, bảo chúng   cần tìm nữa…”
 
Đã về nhà?!
Tô Lưu Nguyệt sững , vội hỏi: “Cô  trở về bằng cách nào? Khi trở về, trông cô  thế nào?
Cô  thực sự  đến nhà ngoại của ? Các   cho   xác minh ?”
Khang Minh Vĩnh ngạc nhiên  nàng, vẻ mặt lúng túng, mãi    lời nào.
Nhìn  như , ai cũng  chuyện gì  xảy , Tô Lưu Nguyệt  thể tin nổi, suýt nữa đá  một cái, “Gia đình cô   cô   trở về, bảo  cần tìm nữa,  là các  thật sự   gì thêm ?!”
Trước đó, khi  tìm thấy thi thể, họ  vội vàng ghi tên cô   danh sách nạn nhân.
Cách điều tra vụ án của họ năm đó thật là cẩu thả!
Khang Minh Vĩnh dường như  chút sợ hãi, liếc   lưng nàng, cổ họng nghẹn ngào : “Kinh Triệu Phủ mỗi ngày   nhiều vụ án  xử lý, chuyện  rõ ràng chỉ là một sự hiểu lầm,   thể lãng phí thời gian của  khác…”
Tô Lưu Nguyệt  lạnh,  là họ qua loa còn  lý ?! “Vậy kết quả thế nào?
Các ngươi  bắt  kẻ sát hại sáu thiếu nữ đáng thương  ?!”
Mặt Khang Minh Vĩnh xanh xao,   nên lời.
Tô Lưu Nguyệt cố nén giận, hỏi tiếp, “Về cô Diêu , ông còn nhớ gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-52.html.]
Nhà cô  ở ?
Gia đình  những ai?”
Một loạt câu hỏi khiến Khang Minh Vĩnh gần như suy sụp, “…   nhớ, thật sự  nhớ, chuyện xảy   mười lăm năm , ai  thể nhớ rõ ràng đến ?!  chỉ nhớ là nhà cô  ở ngoài thành…”
 
Ngoài thành rộng lớn, họ Diêu   phổ biến, thông tin   cũng như .
“Câu hỏi cuối cùng.”
Tô Lưu Nguyệt lạnh lùng hỏi, “Lúc đó ngoài cô Diêu , còn ai  đặc điểm giống các nạn nhân khác ?”
Cuối cùng cũng  một câu mà Khang Minh Vĩnh  thể trả lời,  liên tục gật đầu như gà mổ thóc, “, đúng!
Nếu   , chúng    vội cho rằng cô   kẻ sát nhân bắt cóc.”
“Tốt.”
Tô Lưu Nguyệt bình tĩnh  cảm xúc,  sang  Bình Thiếu Doãn, “Bình Thiếu Doãn còn gì  hỏi nữa ?”
Bình Thiếu Doãn lạnh lùng liếc  Khang Minh Vĩnh một cái,   phát run,  mới thu  ánh mắt, : “Không còn gì nữa, chúng   thôi.
Dù  Đại Lý Tự cũng  xa Kinh Triệu Phủ,  gì  hỏi, chúng    cũng  muộn.”
Nói xong,    nhạt,  về phía Khang Minh Vĩnh, “Khang lang quân cũng  cần lo lắng,  rảnh rỗi sẽ thường xuyên ghé thăm ông.”
Khang Minh Vĩnh  , suýt nữa  òa.
Van xin vị Diêm Vương ,   chấp nhận  phận ,  thể tha cho  ?
Hắn thực sự    thấy khuôn mặt  thêm  nào nữa!
Tô Lưu Nguyệt và Bình Thiếu Doãn  khỏi địa lao, Tô Lưu Nguyệt lập tức  với Bình Thiếu Doãn, “Gia đình cô Diêu   báo án ở Kinh Triệu Phủ, chắc chắn   hồ sơ lưu ,  phiền Bình Thiếu Doãn cho  tìm  những hồ sơ liên quan hoặc   từng theo dõi vụ án năm đó.
Ta nghi ngờ rằng cô    kẻ sát nhân bắt cóc, nhưng   bằng cách nào  thoát .
 
Và  đó, kẻ sát nhân  hiểu vì lý do gì  ngừng gây án, cho đến hôm nay, mười lăm năm , các vụ án tương tự mới  xảy !”