Bình Thiếu Doãn suy tư một lúc  : “ đó chỉ là phỏng đoán của cô, Tô cô nương  nghĩ đến việc dù cô  thực sự từng  bắt cóc, nhưng đó   là điều dễ chịu để nhớ .
Ngay cả khi cô   điều gì đó, cũng  chắc cô  sẽ   với chúng , thậm chí cô   thể sẽ  thừa nhận  từng  bắt cóc.”
Với một  phụ nữ  thể  trải qua điều kinh khủng như , việc yêu cầu cô  nhớ  quá khứ quả là tàn nhẫn, đặc biệt trong bối cảnh xã hội cổ đại.
Tô Lưu Nguyệt trầm mặc một lúc  : “ cô nương   thể là  liên quan chặt chẽ nhất đến vụ án , thậm chí… cô   thể  tận mắt  thấy kẻ sát nhân.
Dù thế nào  nữa,  cũng cần gặp cô  trực tiếp!
Ngoài ,  còn một việc  nhờ Bình Thiếu Doãn.” Bình Thiếu Doãn cúi  nàng và hỏi: “Là việc gì?”
“ tin rằng Bình Thiếu Doãn    phận của .
Danh tiếng của  hiện tại  thể chịu thêm bất kỳ cú sốc nào nữa.”
Tô Lưu Nguyệt  thẳng  : “   nhiều    phận của  trong quá trình điều tra vụ án, và Bình Thiếu Doãn cũng  nên gọi  là Tô cô nương nữa.”
Dù , nàng vẫn đang gánh chịu tiếng   nhà họ Trịnh hủy hôn, nếu  thêm bất kỳ tin đồn nào nữa, cuộc sống của nàng sẽ  còn yên bình.
 
Bình Thiếu Doãn  nhạt, nhẹ nhàng : “Ý của Tô cô nương là cô nghĩ   điều tra về cô?”
Còn cần  nghĩ ?
Tô Lưu Nguyệt kiềm chế cơn giận, cố  đảo mắt, : “  nghĩ Bình Thiếu Doãn khi đề nghị  hỗ trợ điều tra vụ án,    là ai.”
Bình Thiếu Doãn khẽ nhướng mày, nàng quả nhiên  nhận  điều bất thường ngay từ đầu.
Không lạ gì khi  đó, trong lời  của nàng luôn  ý thách thức .
Hắn  đáp  lời nàng, chỉ đánh giá nàng một chút  hỏi: “Vậy cô   gọi cô là gì?
Tô Tiểu Lang Quân?”
“Tuỳ Bình Thiếu Doãn, ngài gọi  là Tô Tiểu Lang Quân cũng ,  gọi là Tô Việt cũng , Việt trong ‘Việt Điểu Nam Tê’.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-53.html.]
Tên thật của nàng là Tô Lưu Nguyệt,  rõ là tên nữ, nên Tô Lưu Nguyệt tiện miệng nghĩ  một cái tên nam tính hơn.
Bình Thiếu Doãn bật , “Tô cô nương thật là khéo léo, thậm chí  chuẩn  cả tên giả cho .
Nếu ai đó  , sẽ nghĩ Tô cô nương  ý định  việc cho  lâu dài.”
Tô Lưu Nguyệt: “…”
Ai   việc lâu dài cho  chứ? Người đàn ông  thật mặt dày!
Dường như  nhận  vẻ mặt  vui và  chán ghét của nàng, Bình Thiếu Doãn dẫn đầu : “Thôi ,  thôi, Tô Việt.”
Tô Lưu Nguyệt: “…”
Nàng chỉ định khách sáo một chút, thế mà   thật sự gọi nàng bằng tên giả ?
 
Họ    thiết đến , cứ gọi là Tô Tiểu Lang Quân chẳng    .
Nàng  tự nhiên   một dự cảm  lành như ?!
Hồ sơ của vụ án mười lăm năm   dễ tìm,  kể đây chỉ là một vụ mất tích nhỏ.
Tô Lưu Nguyệt  chuẩn  tinh thần chờ đợi một thời gian,  khi theo Bình Thiếu Doãn trở  Kinh Triệu Phủ, nàng  tiếp tục xem xét các tài liệu liên quan đến vụ án.
Nàng vẫn ở trong phòng nơi nàng  xem tài liệu ngày hôm qua, Bình Thiếu Doãn vẫn  ở ghế chủ  công việc của , nhưng  dường như  bận rộn, thường xuyên   đến tìm   ngoài bàn công chuyện.
Tô Lưu Nguyệt giữ thái độ im lặng, tập trung  công việc của , như thể  hề nhận thấy sự di chuyển qua  của  đàn ông  cao.
Lúc ,   đang ở ngoài,  chuyện với một  nào đó.
Hướng Bắc báo cáo xong tất cả những việc mà chủ nhân  yêu cầu,  thể  liếc   phòng, nơi  bóng dáng mảnh mai đang chăm chú xem xét tài liệu, và tò mò : “Điện hạ,  ngờ ngài  đưa cô gái đó về đây!
Đây là  đầu tiên tiểu nhân thấy trong phòng điện hạ  bóng dáng của một nữ nhân.
Tiểu nhân   thấy, điện hạ và cô gái đó dường như  hòa hợp!”