Những  khác  khỏi phấn khích hơn, chăm chú  mấy  phụ nữ.
Tô Lưu Nguyệt cũng kìm nén sự phấn khích trong lòng, : “Vậy trong ba nhà đó   đàn ông nào,  thấp bé, gầy gò,khi còn nhỏ  thể   những  xung quanh bắt nạt hoặc coi thường.
Anh  ít , thường ngày  nổi bật nhưng thực tế   tính khí nóng nảy, từng  hành vi đánh , thậm chí ăn cắp vặt, và  thể…    từng dùng bạo lực với   của .
Hơn nữa…”
Tô Lưu Nguyệt dừng  một chút, giọng  hạ thấp: “Anh   c.h.ế.t cách đây mười lăm năm, khi đó   chỉ mới hơn hai mươi tuổi, và nguyên nhân tử vong   do bệnh tật, mà là do một tai nạn!”
 
Mấy  phụ nữ càng  càng sững sờ,  phụ nữ đầu tiên  chuyện với Tô Lưu Nguyệt liền kinh ngạc : “Chuyện … chẳng  đang  về Thường Hữu Đức ?!
 nhớ rằng cách đây mười lăm năm,  một buổi tối   uống say,  may  ngã xuống sông Kỳ Giang và c.h.ế.t đuối!”
Chị Ngô cũng vội : “ đúng!
Dân phụ… dân phụ từ nhỏ  sống ở Thanh Y Hẻm, cùng lớn lên với Thường Hữu Đức,   từ nhỏ  thấp hơn các nam tử khác, thường   xung quanh bắt nạt, lớn lên   vì điều  mà mãi  tìm  vợ,  đó cha     tốn tiền mua cho   một cô vợ từ bên ngoài, mới thành gia .
Vợ   tính tình  nhút nhát, Thường Hữu Đức thường xuyên đánh cô , làn da lộ  ngoài của cô ,  ngày nào lành lặn cả!
Chúng  những  hàng xóm đều  thương cảm cho cô , nhưng cũng… cũng  thể  gì .”
Thực sự  một  như !
Mọi   khỏi  Tô Lưu Nguyệt với ánh mắt  tin nổi.
Nếu Thường Hữu Đức thực sự là kẻ sát nhân của những vụ án mười lăm năm ,    cô gái    rằng,   gầy yếu, từng  bắt nạt khi còn nhỏ, và  tính khí nóng nảy như thế nào?!
Những chuyện khác họ  thể hiểu  cách cô  suy luận, nhưng những điểm  lúc đó họ  cứ như là cô   nhảm !
Tô Lưu Nguyệt    thời gian để ý đến ánh mắt của   xung quanh, liền hỏi tiếp: “Sau khi   chết, nhà   còn ai nữa ?”
Người phụ nữ mặc váy xanh : “Cha    chỉ  một    là con trai,  khi   chết, cha    vì quá đau buồn cũng nhanh chóng theo  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-64.html.]
 
Một gia đình đang yên lành chỉ còn  vợ  , chị Dư và một đứa trẻ  đầy ba tuổi.
Chị Dư những năm qua vẫn  tái giá, một  tần tảo nuôi con của chị  và Thường Hữu Đức khôn lớn.
Nửa năm , con trai chị  cũng  kết hôn,  nên nhà họ bây giờ  ba .”
Con trai!
Tô Lưu Nguyệt liền hỏi: “Con trai   tên gì? Dáng   giống cha   ?
Bây giờ đang ở ?
Các chị  rằng nhà họ Thường  xe riêng, con trai     bây giờ cũng đang  công việc kéo xe hoặc phu xe ?”
Lời của Tô Lưu Nguyệt đột nhiên nhanh hơn, giọng điệu cũng sắc bén hơn nhiều,  phụ nữ sững sờ, cũng  khỏi lo lắng hơn, : “Con trai   tên là Thường Sơn, dáng  cũng giống cha  , gầy gò nhỏ bé, vì điều , và vì từ nhỏ   cha, nên hồi nhỏ thường  bắt nạt.
Cha của Thường Hữu Đức  đây từng  trong đội thương buôn, kiếm  một khoản tiền, về già thì mua một chiếc xe la, cho Thường Hữu Đức dùng để kéo  kiếm tiền, tiếc là chiếc xe la mới mua  hai năm, Thường Hữu Đức  qua đời.
Thường Sơn lớn lên tiếp tục công việc của cha, vẫn  công việc kéo  kiếm sống.”
Phương tiện giao thông của  dân Đại Khánh  xe ngựa, xe bò, xe la và xe lừa, xe ngựa là đắt nhất trong  đó,  chỉ dân thường, ngay cả một  quan  nhỏ cũng  nhất định mua  xe ngựa.
Do đó,  dân thường  xe la, xe lừa và xe bò là chủ yếu.
Còn tuổi thọ của la thường là ba mươi năm, chiếc xe la  là do Thường Hữu Đức mua hai năm  khi chết, đến nay chỉ mới qua mười bảy năm,    thể sử dụng tiếp!
“Còn bây giờ   đang ở …”
 
Người phụ nữ suy nghĩ một chút, : “Hai ngày  chị Dư thấy trong   khỏe, Thường Sơn lo lắng cho , về sớm hơn thường lệ, bây giờ sắp tối , theo thường lệ thì giờ    chắc  về …”
Lời còn  dứt,  phụ nữ đó liếc thấy gì đó, liền  đầu, chỉ  một chiếc xe la đang từ từ  đến từ đằng xa, lớn tiếng : “Này!
Đang  Thường Sơn, thì Thường Sơn đến  !”