nhớ tên của ngươi   là Tô Việt.”
Về việc những  bên cạnh Chu Vân Khắc dường như  quen thuộc với cô, Tô Lưu Nguyệt  hề ngạc nhiên, thản nhiên : “Hôm nay điện hạ mời  đến hỗ trợ điều tra vụ án, nữ nhân cải trang  việc  thuận tiện, hơn nữa    tiết lộ  phận của , nên tự đặt cho  một cái tên giả, mong Dung  thông cảm.”
Dáng vẻ ,  kiêu ngạo,  hạ ,  chuyện lịch sự, ứng xử  chừng mực.
Dung Nhược nhướng mày,  thẳng  , trả lễ một cách trang trọng,  : “Hóa  là , là Dung mỗ   thất lễ,    mặt  ngoài, Dung mỗ sẽ gọi ngươi là Tô tiểu lang quân.”
“Thực  dám giấu, danh tiếng của Tô cô nương, Dung mỗ   qua nhiều , nhưng khi tận mắt chứng kiến, vẫn  khỏi kinh ngạc.
Dung mỗ  đây  từng nghĩ rằng trong kinh thành   một nữ tử  tài năng và dũng cảm như Tô cô nương.”
Trong khi , ánh mắt   luôn  chằm chằm  Tô Lưu Nguyệt, mang theo một chút dò xét ẩn giấu.
Tô Lưu Nguyệt  thoáng qua liền ,  đàn ông   dễ qua mặt.
Anh  cố tình  những lời , chính là  thăm dò xem cô  gì đặc biệt.
Tuy nhiên, hôm nay cô   đối phó với vị thái tử nào đó cả ngày, thực sự  còn tâm trí để đối phó với  đàn ông kỳ lạ  nữa, liền thản nhiên : “Dung  chắc là mới đến kinh thành  lâu nên  rõ, trong kinh thành  nhiều nữ tử  tài năng lắm, tài năng của  thực sự chẳng đáng để nhắc đến.”
Một cách điển hình để trả lời lấp lửng, đẩy  sự việc nhẹ nhàng. Dung Nhược cũng  để tâm,   thì  mỉm :
“Ngươi   ,  mới đến kinh thành  lâu?”
Nếu chỉ vì   là  của điện hạ mà đưa  kết luận như , thì  phần  đủ chặt chẽ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-76.html.]
Tô Lưu Nguyệt học theo   lúc , cũng    từ  xuống ,  mới : “Trước tiên, giọng  của Dung    giọng kinh thành điển hình, mà mang rõ ràng giọng vùng phía Bắc,  đoán, Dung  chắc là  phương Bắc.
Thứ hai, màu da  khuôn mặt, cổ và tay của Dung   màu nâu sậm, nhưng  lớp tay áo che phủ, da  trắng hơn nhiều, điều  cho thấy đó mới là màu da thật của Dung .
Điện hạ  đây luôn ở ngoài mang quân đánh giặc, nếu  đoán  sai, Dung   luôn theo điện hạ chinh chiến,  nắng gió, da của Dung  mới  đen như , nhưng Dung  trông  giống một võ tướng, tay cũng   vết chai do luyện võ,   võ tướng, nhưng  luôn theo điện hạ  trận và  điện hạ trọng dụng…
Ta đoán đúng , Dung  là quân sư của điện hạ?”
Dung Nhược giật  mở to mắt,  Tô Lưu Nguyệt đầy kinh ngạc.
Tô Lưu Nguyệt nhếch môi  nhẹ, “Xem   đoán đúng , điện hạ  mới dẫn quân trở về kinh hơn một tháng , Dung  là quân sư của điện hạ, chắc chắn  theo điện hạ trở về,  mà    , Dung  đến kinh thành cũng chỉ mới hơn một tháng, thời gian  thực sự  dài chút nào.”
Dung Nhược  chằm chằm  Tô Lưu Nguyệt mà   lời nào, Tô Lưu Nguyệt cũng  thẳng   , vẻ mặt thản nhiên.
Một lát , Dung Nhược  nhịn   lớn, quạt trắng trong tay khẽ lay động, ánh mắt sáng ngời: “Tuyệt vời!
Thật sự tuyệt vời!
Thật  hổ danh là Tam cô nương Tô gia!”
Không ngờ điện hạ dù thế nào cũng  đưa cô về để  việc cho !
 điều  khiến   lo lắng hơn, sáng nay khi  Hướng Bắc ,   còn tưởng điện hạ cuối cùng cũng mở lòng,  gần gũi với nữ nhân.
Nghĩ đến đây,    khỏi xị mặt, thở dài một : “ Tô cô nương thực sự quá khiêm tốn , một nữ tử như Tô cô nương, đừng  là trong kinh thành, cả Đại Khánh cũng hiếm thấy!
Mặc dù  mới đến kinh thành  hơn một tháng, nhưng  gặp  ít nữ tử trong kinh …”
Trong hơn một tháng , đừng  đến những  xung quanh tìm đủ  cách để dò hỏi về điện hạ, ngay cả những cô nương tìm đến   cũng  ít!