Trong nửa tháng tiếp theo, ngoại trừ việc ăn mặc dùng đồ  đám hạ nhân trong phủ thường xuyên bớt xén, thì cuộc sống của Tô Lưu Nguyệt  khá yên tĩnh.
 như Nhĩ An từng  — đám hạ nhân trong phủ vốn dĩ  chẳng để nàng  mắt. Trước  sở dĩ còn  bộ  tịch tôn kính, chẳng qua là bởi  phận của nàng ép buộc họ  diễn cho tròn vai.
Mà bây giờ, đến cả diễn cũng chẳng thèm nữa. Nếu   việc,   chẳng ai bén mảng đến tiểu viện của nàng.
Quách thị tuy là  tâm cơ đầy , nhưng     nuốt lời. Ngày hôm đó trở về  bao lâu, liền sai đại nha   cận là Mai Hương mang giấy tờ cửa tiệm bánh — vốn là của hồi môn của  nguyên chủ — đưa đến cho nàng. Mai Hương  đặt giấy tờ xuống, liền ném  hai ánh mắt khinh miệt,  rời  với thái độ cao ngạo như  đầu  ai.
Khiến Nhĩ Tư suýt nữa  nhịn nổi, chỉ hận  thể xông lên tát cho ả hai cái thật mạnh.
Tô Lưu Nguyệt  chẳng buồn bận tâm đến những chuyện . So với việc tức giận vì thái độ lên mặt khinh thường của đám hạ nhân, nàng để tâm hơn đến chuyện — vì  bọn họ    hề tỏ vẻ khinh khi, mà giờ  trắng trợn như thế?
Nàng  cho rằng nguyên do là vì những chuyện  nguyên chủ từng  khiến họ xem thường. Bởi chủ tử thì vẫn là chủ tử, dù  ngu ngốc thế nào, kẻ  hạ nhân cũng chẳng đủ tư cách để khinh mạn.
Trừ phi — là  Quách thị mặc nhiên cho phép.
Bởi trong mắt Quách thị, nàng   cần  tiếp tục duy trì vở kịch mẫu từ nữ hiếu  nữa.
 
Bởi vì, nàng sắp gặp chuyện. Hoặc là  đuổi khỏi Tô phủ, hoặc là— trực tiếp  lấy mạng.
Thái độ của đám hạ nhân, trong mắt Tô Lưu Nguyệt, chỉ càng khiến nỗi bất an trong lòng nàng thêm sâu sắc.
Chỉ là… việc nàng nhờ Nhĩ Tư dò la   hề thuận lợi. Nhiều  trở về, Nhĩ Tư đều ấm ức , đám  trong phủ căn bản  buồn để ý tới nàng. Thậm chí cả những  từng  thiết, giờ thấy nàng liền né tránh như tránh tà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-9.html.]
Tô Lưu Nguyệt cũng chẳng ngạc nhiên.
Bọn họ đều là những kẻ dựa  Tô phủ mà sống, tất nhiên là sớm  ngửi  mùi gió khác thường nên mới tránh xa nàng.
Tuy trong lòng lo lắng dâng trào, Tô Lưu Nguyệt vẫn nhẫn nại trấn an:
“Ngươi cứ từ từ, đừng nóng vội. Tìm  cơ hội thì dò hỏi,   chút nào  chút đó.”
Nhĩ Tư: “Vâng!”
Cuối cùng, đến khi nửa tháng gần kết thúc, Nhĩ Tư mới thực sự  ngóng  điều gì đó.
Tối hôm ,  bữa tối, Tô Lưu Nguyệt đang nghiêng   trường kỷ  sách thì Nhĩ Tư đột ngột chạy , mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy:
“Tiểu thư! Tiểu thư! Nô tỳ  ngóng  chuyện ! Nghe …   lão gia và phu nhân dạo  thường xuyên tiếp đãi một vị tướng quân họ Ngũ! Vừa nãy lúc nô tỳ đem bát đũa của  về nhà bếp, tình cờ  thấy mấy đầu bếp đang bàn về chuyện , nô tỳ lập tức trốn sang một bên  lén.
Nghe  vị tướng quân họ Ngũ   thế bất phàm, là một vị tướng quân trong Thần Vũ quân gì đó… nô tỳ  rõ Thần Vũ quân  Quỷ Vũ quân gì , nhưng mấy đầu bếp  bảo, đội quân đó  lợi hại, là một trong những chủ lực từng theo tân hoàng chinh chiến thiên hạ, thống soái của đội  chính là Thái tử điện hạ hiện nay!”
 
“Lão gia và phu nhân đối với vị Ngũ tướng quân  thì cực kỳ coi trọng, cứ vài ba hôm  mời đến phủ yến ẩm,   chỉ riêng rượu ngon chiêu đãi ông  cũng  chở đến mấy xe! Có một đầu bếp ,   nàng   bưng thức ăn lên, vô tình thấy mặt Ngũ tướng quân,  dọa đến mức suýt ngất — vị  quả nhiên là  từng xông pha chiến trường, cánh tay to bằng hai cái đùi  thường, gương mặt dữ tợn, giọng  như chuông đồng, ánh mắt như dã thú đói mồi trong rừng, chỉ cần liếc một cái  khiến   sợ đến  ngất!”
Nói đến đây, khuôn mặt Nhĩ Tư thoáng chần chừ, như  điều khó , rõ ràng những lời sắp   chẳng hợp cho một thiếu nữ khuê các.
Tô Lưu Nguyệt thấy , trong lòng chợt trầm xuống, nghiêm giọng:
“Chuyện gì? Nói mau!”