Khi   chiến tranh, hầu hết quân sĩ sống như những nông dân bình thường, huấn luyện  những lúc nông nhàn.
Vì Đại Khánh  mới thành lập, quân đội của triều   danh nghĩa   tiêu diệt  , nhưng thực tế vẫn còn nhiều  đang âm thầm hoạt động.
Vì , quân đội vẫn đang ở trạng thái thời chiến, ruộng đất xung quanh  ai canh tác, hiện  một vùng đất hoang vu, kết hợp với ánh hoàng hôn đỏ rực phía chân trời, bất giác tạo nên một cảm giác hoang tàn   thành lời.
Tô Lưu Nguyệt   ngoài cửa sổ, bất giác  cảnh tượng bên ngoài cuốn hút, đột nhiên, bên tai vang lên một tiếng hô:
“To gan!
Ta là   cô cô của  phái đến, mang yến sào do cô cô tự tay nấu cho điện hạ, các ngươi dám  cho bổn Quận chúa  quân doanh!
Ai cho các ngươi cái gan   coi hoàng tộc  gì!”
Tô Lưu Nguyệt theo phản xạ ngẩng đầu  qua, chỉ thấy ở cổng  quân doanh  xa, một cô gái nhỏ nhắn, mặc y phục màu phấn hồng, đeo đầy trang sức ngọc trai, đang  đó giữa vòng vây của đám  hầu, đối đầu với mấy binh sĩ gác cổng.
Sự chú ý của Tô Lưu Nguyệt đều dồn  cô gái đó,  nhận  sắc mặt của Phong Dương   đổi khi thấy cô .
Khi đến gần cổng quân doanh,   vội vung tay,  lệnh cho xe ngựa dừng .
Mấy binh sĩ  thẳng tắp,  về phía , lạnh lùng : “Điện hạ  lệnh, quân doanh là nơi trọng yếu, bất kỳ kẻ nào  liên quan đều   tự tiện xông !
Xin Quận chúa  về!” “Ta là kẻ  liên quan?”
Giọng  giận dữ của cô gái  vang lên: “Mở to mắt chó của ngươi  mà  xem, bổn Quận chúa là ai!
Hoàng hậu đương triều là cô cô của , Hoàng thượng là  của , điện hạ là biểu ca ruột của !
Sao    !”
Binh sĩ vẫn giữ vẻ mặt  cảm xúc: “Điện hạ  lệnh, quân doanh là nơi trọng yếu, bất kỳ kẻ nào  liên quan đều   tự tiện xông !
Xin Quận chúa  về!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-90.html.]
Tiếp theo, bất kể cô gái   la hét như thế nào, binh sĩ đó vẫn giữ nguyên sắc mặt, lặp  câu  đuổi  đó.
Tâm lý vững vàng , ngay cả Tô Lưu Nguyệt cũng  khâm phục.
Cuối cùng, cô gái mặc y phục màu phấn hồng tức giận giật lấy hộp thức ăn tinh xảo từ tay  hầu bên cạnh, ném mạnh xuống chân những  lính gác, giận đến mức giọng  cũng cao vút lên: “Được lắm!
Được lắm!
Ta sẽ về  với cô cô và   về chuyện các ngươi bắt nạt !” Nói xong, cô  đầu bước lên xe ngựa, giận dữ bỏ .
Vừa  cô  luôn  lưng về phía Tô Lưu Nguyệt, khiến cô bây giờ mới  thấy rõ, gương mặt của cô   tinh tế, nếu   vì giận dữ mà  chút méo mó, thì  thể  là   mắt.
Tô Lưu Nguyệt  một cách đầy thú vị, cho đến khi cô gái đó lên xe ngựa,  đầu  , mới phát hiện Phong Dương   từ khi nào  xuống ngựa, đang cẩn thận nép   xe ngựa, dùng  ngựa để che  hình dáng của .
Tô Lưu Nguyệt  dáng vẻ lén lút của   chọc : “Phong vệ sĩ, ngươi  ?”
Quận chúa đó đáng sợ đến thế ?
Phong Dương mãi đến khi xe ngựa của cô gái đó   xa, mới ho nhẹ một tiếng: “Không  gì, chúng   thôi.”
Hoàn  khác với cô gái  , khi thấy Phong Dương, mấy  lính canh liền  nghiêm chào “Phong Thống lĩnh”,  cho họ .
Mọi  đều  Chu Vân Khắc trị quân nghiêm minh, Tô Lưu Nguyệt chỉ đến khi  quân doanh mới thực sự hiểu  bốn chữ   nghĩa là gì.
Chỉ thấy trong quân doanh rộng lớn, binh lính   khắp nơi,  thì đông nhưng  hề lộn xộn, mỗi  đều  việc của  một cách trật tự, thậm chí  phát  một âm thanh dư thừa nào.
Tô Lưu Nguyệt  theo  Phong Dương, những binh sĩ  ngang qua thấy Phong Dương, liền dừng bước, cung kính hành lễ.
Tô Lưu Nguyệt  khỏi âm thầm tán thưởng trong lòng, thì  đây là cảm giác “cáo mượn oai hùm”, quyền thế quả thực  quyến rũ!
Nói  cũng   , Tô Duy Lễ và Quách thị hết sức lấy lòng vị Tướng quân Ngũ  cho là cũng ở trong Thần Vũ Quân, nhưng bây giờ xem   , quân đội nghiêm minh như ,    thể xuất hiện một kẻ bại hoại như ?
Tô Lưu Nguyệt    quan sát, Phong Dương phía  đột nhiên dừng ,  đầu : “Đây là doanh trại của điện hạ, điện hạ đang ở bên trong bàn việc với mấy tướng quân, phiền Tô Tiểu Lang Quân đợi ở đây một lát.”