2.
Sáng ngày thứ hai, theo lễ  đến bái kiến phụ  mẫu  chồng.
Ta sai   mời Tạ Cửu Lang cùng , ai ngờ   hồi báo:  đêm qua ngủ  trong phòng thị .
 
Lông mày  khẽ nhíu,  nhịn  buông lời chua chát:
 
“Miệng thì  tình sâu nghĩa nặng với cố thê, thế mà ôm thị  vẫn  thiếu một đêm nào.”
“Lúc leo lên giường thị ,   nghĩ đến chuyện sẽ sinh thêm con,  loạn thứ tự trưởng ấu, uy h.i.ế.p mấy đứa con nhỏ?”
 
Ta vốn   Tạ Cửu Lang là kẻ mặt dày vô sỉ, nhưng  ngờ    thể vô lễ đến độ .
Một  như …  cha của con , rốt cuộc là phúc  họa? 
Ta cúi đầu, khẽ đặt tay lên bụng, lòng nặng trĩu suy tư.
 
Hắn vẫn cố chấp  chịu đến.
Tân phòng  , lễ bái trưởng bối cũng  dự.
 là  quyết tâm  cho  chút thể diện nào.
 
Ta hừ một tiếng, dứt khoát tự   bái kiến trưởng bối.
 
Tạ lão gia và Tạ phu nhân vốn là chỗ quen  với nhà  đẻ .
 từ  vụ hủy hôn năm xưa, hai nhà  xem  như kẻ thù.
 
Tạ phu nhân nay  , chẳng còn chút  tình năm đó, chỉ nhàn nhạt hỏi:
“Mạnh thị, đêm qua vì   cùng Cửu Lang viên phòng?”
 
Ta cũng  ngờ bà   chọn cách chất vấn   mặt bao  như thế.
Nha  đỡ tay  khẽ siết ,  đặt tay lên tay nàng, ngăn ,  điềm nhiên đáp:
“Ta và phu quân  viên phòng. Đợi phu quân tỉnh rượu  mới rời .”
 
Tạ phu nhân  xong thì giận tím mặt:
“Còn dám  dối? 
Nếu thật sự  viên phòng, … cái khăn  ?”
 
Ta  sang chiếc khăn trắng tinh mà nha  bên bà  bày , sắc mặt tối sầm.
 
Tạ gia dù gì cũng là thế gia trăm năm,   thể   chuyện hạ tiện như , mang thứ   giữa đường giữa chợ?
 
“Ngươi giải thích thế nào đây, Mạnh thị?”
“Nếu  viên phòng, vì     ‘lạc hồng’?”
 
Mấy vị cô cô, chị dâu, và vài bậc trưởng bối xung quanh đều đồng loạt  sang  , ánh mắt hệt như  khoan thẳng  da thịt.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tam-gia-du-quan-ca/chuong-2.html.]
Ta ngẩng đầu, thẳng lưng, rõ ràng từng chữ:
 
“Ta là quả phụ.”
“Gả  Tạ gia, đương nhiên chẳng thể là  xử nữ.”
“Tạ gia các   ép  chịu nhục, cũng nên tìm lý do nào  hồn hơn một cái khăn lụa trắng.”
 
Ta  dứt lời, cả sảnh đường lặng ngắt như tờ.
Người  hít  một  lạnh.
 
Tạ phu nhân trợn tròn mắt, tay ôm ngực, vẻ mặt tức đến nghẹn thở.
Vài   cận vội vàng tới đỡ.
 
Vợ của Tạ đại lang  giúp bà  vỗ lưng,  truy hỏi:
 
“Quả phụ   thể bước chân  Tạ gia?”
“Ta  từng   ngươi từng gả  !”
 
Với nhà thế gia, quả phụ gả  là điều đại kỵ.
Một nhà nếu  phụ nữ tái giá, hoặc cưới vợ hai chồng, tức là bôi nhọ thanh danh bao đời gìn giữ.
 
Ta  giữa sảnh, hai tay giấu trong tay áo, thản nhiên cất lời:
 
“Lúc Tạ gia cầu hôn  với Hoàng thượng,  ai hỏi  từng gả  ?”
“Cũng may trượng phu đầu tiên của  mất đúng lúc. 
Bằng  Tạ gia các  chẳng  cướp vợ    ?”
 
“Ngươi  cái gì?”  
Tạ Cửu Lang xông , giữ lấy vai , gằn từng chữ:
“Ngươi  từng gả cho  khác?”
 
Gả cho  khác thì ?
Ta nhếch môi,  như  :
“Đó là trượng phu đầu tiên của ,   gọi là ‘gả cho  khác’?”
 
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Trời đất chứng giám,   từng  vạch chuyện cũ giữa đám đông như thế .
Nếu đêm qua  chịu  phòng tân hôn,  còn định giấu nhẹm,   điều chỉnh tháng sinh,  con  đời  sớm một chút, hợp thức hóa  thứ.
    chịu viên phòng, còn  rõ  cho  sinh con, thì  còn gì  giữ thể diện cho ?
 
Một màn nhận  vốn nên ấm cúng,  thành  một hồi náo loạn.
Ta  sắc mặt Tạ phu nhân trắng bệch, lạnh lùng buông thêm một câu:
 
“Mẫu ,  đừng quá kích động.”
“Phu quân là quả phu,  là quả phụ — chẳng  trời sinh một đôi, môn đăng hộ đối đó ?”