, trong bếp nhiều nguyên liệu để lãng phí thời gian.
Nửa tiếng , “Cố Tu Minh”, một giọng u ám vang lên bên tai .
“Bảo bảo, đột nhiên thấy đói nữa.”
Tâm trí bàng hoàng, ?
“Cố Tu Minh” nhẹ nhàng ngang ngược cầm lấy cái thìa đang cầm để sang một bên.
“Bảo bảo, hôm nay trăng , ngoài dạo.”
Cái quái gì đang diễn ?
Cả cứng đờ, dám cử động.
Tân Di thì thầm tai của : “Đêm nay là đêm trăng tròn, Hoành thi cần ánh trăng để duy trì sự kết hợp giữa da và xương, cho nên nhất định sẽ ngoài.”
Điều đó thật tuyệt.
Sau khi những lời của Tân Di, chút kích động.
Hắn ngoài, sẽ an .
Khi thời cơ đến liền tìm cách chạy trốn.
giây tiếp theo, “Cố Tu Minh” nắm lấy cổ tay của , : “Bảo bảo, em cùng ?”
Dương như đang dò hỏi, thực tế là thể phản kháng .
“Cố Tu Minh” nắm c.h.ặ.t t.a.y , khi kéo xuống lầu, cảm giác như thể kiểm soát đôi chân của .
Trăng hôm nay sáng và tròn, ánh trăng mờ chiếu xuống đường, cho bóng của chúng dài .
Một cơn gió thổi qua, lá rơi xào xạc bên đường, những chiếc lá gió cuốn đến chân .
Mọi thứ dường như kỳ lạ.
run lên, “Cố Tu Minh” : “Bảo bảo, em run ?”
Vô tình, dẫn đến một công viên vắng vẻ.
Bây giờ 12 giờ đêm, bầu khí trong công viên càng kỳ lạ hơn.
Giọng kèm theo tiếng : “Tu Minh, em chút sơ, em về nhà.”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
“Sợ cái gì?” Hắn vẫn dịu dàng như : “Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-di/2-5.html.]
Vào lúc , xuống đất.
Vừa , hồn gần như bay ngoài.
chi thấy sàn đá xanh, bóng của và “Cố Tu Minh” ánh trăng phản chiếu lên đó, che cắt.
Đằng bóng của , là bóng của một đàn ông cao lớn đang dài .
Lớp da bên ngoài bắt đầu nổi lên, dường như cái gì sắp xuyên qua da thịt.
sợ đến mức thở ......
Giọng trầm thấp của Tân Di chợt vang lên: “Không , Hoành thi nhận cô phận của , tận dụng đêm trăng tròn để đổi làn da của .”
cất điện thoại túi áo khoác, camera hướng ngoài.
Cho nên cảnh thể thấy, tất cả trong phòng phát sóng trực tiếp đều thể thấy.
Lúc giọng của Tân Di lập tức khiến tỉnh táo.
Một bàn tay đặt lên vai, cũng hẳn là tay, nên là một bộ xương bao phủ đầy những cành cây.....
“Nhanh chạy ! Da chân còn tuột xuống hết.”
gì cả, hất tay , chạy thẳng về phía .
Không tiếng bước chân theo , nhịn đầu .
Chỉ thấy một khối da thịt trải dài mặt đất, bộ xương màu trắng đang cố gắng thoát ngoài.
Những cành cây hoàng quấn quanh bộ xương, tứ chi biến thành gỗ, khôn phân biệt rõ là xương là gỗ......
Một chân của Hoành thi ngoài, ngước lên mỉm .
Da đầu tê dại, dọa tại chỗ.
Chân run lên dữ dội, nhưng dám dừng .
“Cô , Hoành thi thị lực , thể rõ ban đêm, cô tìm một nơi trốn , nhiều nhất là mười phút nữa sẽ tới đó.”
Tân Di nhanh chóng hướng dẫn qua tai .
Giống như uông một viên thuốc an thần, bình tĩnh , bắt đầu tìm một chỗ gần đó để trốn.
Có một sân chơi nhỏ dành cho trẻ em cách đó xa, thấy mừng, tăng tốc chạy qua, còn thời gian để tìm chỗ trốn hơn, nhanh chóng trượt lên đỉnh của một cầu trượt hình trụ.
Nhìn lên, Hoành thi lột da xong.
Hắn duỗi thẳng tứ chi, lao về phía với nụ hung dữ.