Ngoại truyện: Tìm Về Kiếp Trước.
Chớp mắt  một năm trôi qua, chuyện Thái tử thành  vẫn khiến thiên hạ nghi ngờ, tuy nhiên mặc kệ tất cả  tin, thì những lời đồn đại Thái tử yêu chiều Thái tử phi vẫn cứ tuôn , vật phẩm tiến cống, trang sức châu báu, gấm hoa quý giá đều tại   Hoa Kiêu.
Thái tử    đem những thứ  nhất  thế gian cho Thái tử phi.
Phủ Thái Tử.
“Ôn ca,  cùng đại tẩu cứ thế  sẽ   ,  để  cho hai liều thuốc, đảm bảo đại tẩu quên chuyện cũ cũng yêu  tha thiết.” Tiếng của Tam vương gia - Mặc Đương vang lên, Mặc Ôn nâng đôi mắt xanh    nhà , trông thấy đôi phương  đưa  hai loại t.h.u.ố.c kì lạ, chỉ là  lắc đầu từ chối.
Loại t.h.u.ố.c  mắt   suy nghĩ đến một chuyện Hoa Kiêu từng , là kiếp  bản   hạ thuốc,  nàng đối với   thể xa rời,  điều khi hai  buông tay, dù là   t.h.u.ố.c thì nàng vẫn còn yêu. Mặc kệ là kiếp   , kiếp  thế nào, nàng cũng chẳng bỏ  .
Kiếp  là yêu, kiếp   hận và yêu.
Mặc Đương   trưởng  u sầu hơn, y  híp mắt thu  thuốc, cuối cùng : “Ca ca ,  là  cho đại tẩu một hài tử? Nữ nhân khi  con thường thường sẽ cam chịu, vì đứa nhỏ mà tha thứ   lầm nha.”
“Đại tẩu  là  thế nào  hiểu  đó,  động  liền đầu rơi m.á.u chảy, trong vòng một năm qua   chạm tới nàng   đếm  đầu ngón tay.” Chàng đáp trả xong liền  khổ.
Mặc Đương  nhịn  hỏi dò: “Rốt cuộc kiếp   tạo nghiệt gì để tẩu  thành  thế ?”
Một câu hỏi từ y, thành công khiến  ngây , đôi mắt ngày một ảm đạm  nhếch môi : “Đem nàng thành thế , giữ  đến lúc   Hoa Quân thì vứt bỏ,   nàng  Mặc Huyền đ.á.n.h c.h.ế.t,  nhiều việc  mà bản    từng nghĩ sẽ  ...”
“Ấy  còn dồn hết lên  nàng, một nữ nhân trải qua thương đau vì  từ hôn, cả Hoa phủ vứt bỏ  màng. Ta thật   xa.”
Chàng dứt lời nở một nụ  đầy bi ai, Mặc Đương cũng lắc đầu cảm thán: “Xem  thật sự nghiệt ngã,  thì trời cao  thương xót để đại tẩu d.ụ.c hỏa trọng sinh, e rằng  kiếp    tẩu  mềm lòng .”
"Không, kiếp   chỉ  giữ nàng  bên  cả đời, loại bỏ hết thảy nguy hiểm, đòi những món nợ ở kiếp   nàng." Mặc Ôn đưa quyết định chắc chắn, đời  bảo vệ Hoa Kiêu bình an, cho nàng tất cả   , bù đắp phần thương tồn tại kiếp  nàng chịu.
 là quan trọng nhất   tìm về kiếp  của chính .
...
Hoa Kiêu ở trong thanh viện của phủ Thái Tử, trải qua một năm thụ hưởng sủng ái từ Thái tử,  nữ tử trong Kinh Thành ghen tị  ngớt, tuy nhiên nàng vẫn  buông xuống hận thù,  rõ Mặc Ôn áy náy với chính , liền tiết lộ  nhiều chuyện từ kiếp  cho đối phương , khiến  tự giày vò nội tâm. Đồng thời  cho động   , bày tỏ nửa yêu nửa hận, đem sự khổ sở trong  tăng lên cao.
Trả  đau khổ kiếp   ban xuống,  tới thời điểm nào đó, nàng sẽ rời  chốn thương đau , để bọn họ Mặc Huyền, Liên Tước, Mặc Ôn và Hoa phủ  từ từ thể nghiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-nuong-bi-vut-bo/chuong-24-chang-muon-biet-kiep-truoc-ra-sao.html.]
Nàng  bàn xong cùng Hoa Quân,   sẽ sớm đem nàng .
Nghĩ đến đây, Hoa Kiêu cong môi mỉm , nô tì  bên cạnh thấy Thái tử phi luôn im ắng trầm tĩnh, nay  vui vẻ  thì lập tức : “Thái tử phi hôm nay tâm tình  tệ nhỉ? Hay là  xuất phủ thưởng hoa, tháng  hoa đào của cây trăm năm nở ,    hơn  năm.”
“Tháng hoa đào nở cũng là tháng sinh thần của thái tử  ?” Nàng gạt bò ý tứ thưởng hoa, ngược   hỏi: “Sinh thần năm nay của thái tử chắc vẫn là  cung cùng hoàng thượng chứ?”
“Thái tử  năm nay  cùng  trải qua sinh thần,   cung nữa ạ.” Nô tì cung kính trả lời như  khi, hiểu  tính tình vị Thái tử phi thất thường khó chiều,  đoán nổi sẽ hỏi,  gì tiếp theo.
Hoa Kiêu  thế bỗng bật  thành tiếng, “Thái tử của các ngươi cũng cố chấp thật, hao tồn tâm tư thời gian lên   như   gì?”
“Thái tử phi cùng thái tử là phu thê kết tóc, thái tử  ở cạnh  là một việc đương nhiên, vả  tình cảm của thái tử vẫn đặt tại thái tử phi mà.” Nô tì chậm rãi trả lời, những lời   sâu  lòng, nàng càng  bỡn cợt hơn.
Có lẽ nếu kiếp  Mặc Ôn đối đãi  như thế, khẳng định nàng sẽ mềm lòng, đáng tiếc bây giờ  gì cũng muộn.
Thời điểm ban đêm bao phủ, Hoa Kiêu   giường ngủ, vốn ngủ  sâu bỗng cảm thấy giường phát  tiếng động, tiếp theo một bàn tay vô cớ đặt  eo nàng, lồng n.g.ự.c vững chắc của nam nhân áp sát qua lưng .
Hơi thở mùi hương quen thuộc vây lấy chớp mũi, nàng  đây là Mặc Ôn, cũng   đang cố ý  càn, chẳng hề sợ nàng tổn thương đến.
“Buông tay ,  thì chính  sẽ  thương.” Nàng lạnh nhạt cất tiếng, một tay thò  gối cầm sẵn chủy thủ.
Mặc Ôn   vẫn  buông, chỉ từ từ : “Kiêu Kiêu,  sẽ tìm về kiếp  của , đem  tới đây cùng bồi tội với nàng nhé!”
“Được, tiểu nữ chắc chắn chờ  trở về, chờ vị thái tử nhẫn tâm của kiếp .” Hoa Kiêu nhẹ nhàng đồng ý, thu bàn tay cầm chủy thủ về,  hỏi nguyên do    cách gì để tìm  kiếp , vì hiện tại đây là cơ hội nàng rời  một cách dễ dàng.
Nàng chỉ quan tâm đến việc .
Mặc Ôn bên cạnh thấy Hoa Kiêu rốt cuộc cũng  đẩy bản  ,   vui mừng mà vùi mặt  tóc nàng, tham luyến hít mùi hương thuộc về nàng.
Đêm dài đằng đẵng, hai   cùng ,  ít lâu Hoa Kiêu ngủ say xoay  sang Mặc Ôn, tự nhiên chui  trong lòng ,  thể nữ tử mềm mại  nhỏ nhắn, mang theo ấm áp khiến  rung động  thôi.
Cảm giác  thuộc tựa như lúc vượt qua sinh tử,  ôm nàng hứa hẹn mãi mãi  rời, nếu năm đó Hoa phủ và Hoàng hậu   giấu giếm sự thật,    cùng nàng bên  vui vẻ cả kiếp  lẫn kiếp .
Không gặp khổ sở, chẳng giày vò đối phương giống bây giờ?
Có điều  nhanh  tìm  kiếp , hiểu hơn về những  lầm  phạm , để dễ dàng bù đắp cho Hoa Kiêu, mặc kệ  mất  thứ gì   thể.  cũng chấp nhận hết thảy.