"Có đúng ,         hầu bao  thêu đôi uyên ương, còn  cả tên hai chúng  là thế nào?" Tần Vũ  đến nghiến răng nghiến lợi.
 
Ta buồn  lên tiếng, khóe mắt cong cong: "Có lẽ  là ông trời  thấy chúng   duyên phận nên mới để cho họ  rơi,   để  nhặt  đấy."
 
"Ồ,  duyên ông trời  an bài thì  thể chối cãi  , chúng  đến nhận mệnh thôi." Tần Vũ vẻ mặt thành thật nghiêm túc   chằm chằm.
 
Ta một mặt tán đồng gật đầu phụ họa: "Ta nhận mệnh."
 
Tần Vũ nguyên nghĩ rằng chỉ  đùa một chút,  một giây im lặng, lập tức kịp phản ứng ý tứ của , vui sướng từ trong mắt vột cả  ngoài, bỗng nhiên đem  ôm  trong n.g.ự.c hung hăng hôn một cái.
 
Tựa hồ là sợ  tức giận,  cực nhanh thả  , cầm hầu bao tự tay  thêu hướng về phía  phất phất tay,  lớn cất cao giọng : "Ngay ngày mai  liền bảo nương  đến cầu !"
 
Ta  bóng lưng Tần Vũ kích động hưng phấn mà  nhịn , sững  trong giây lát.
 
Làm   đời    một   sức sống tươi trẻ như thế, giống như là những cây mạ san sát   ngoài đồng , chỉ cần gió thổi qua, liền  thể đón gió sinh trưởng  ngừng.
7
 
Tạ Kim Ngôn   vứt ở tửu lâu đành  một  trở về nhà.
 
Ta đẩy cửa nhà, liền gặp cả   bất động thanh sắc  tựa lưng  ghế,  ánh nến mờ nhạt chạp chờn lay động, sự chiếm hữu  chút che giấu nào trong mắt Tạ Kim Ngôn   kinh hãi.
 
Ta      kinh thành rốt cục là  gặp chuyện gì phát sinh, nhưng là  hiện tại   thích hợp.
 
"Ban ngày   thiết với nàng  là ai?" Ta còn   hỏi  đột nhiên về nhà nổi điên cái gì,  ngược  là hỏi  chuyện liên quan đến tình cảm của .
 
Ta đưa bánh hoa lê xốp giòn đặt lên bàn, chi tiết : "Người trong lòng của , ngày mai  liền tới cửa để cầu .
 
 
"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-nuong-mua-xuan/chuong-5.html.]
 
Tạ Kim từ nơi sâu thẳm của con  phát  một tia hàn quang lạnh lẽo,  căng thẳng hàm , lạnh giọng hỏi : "Nàng vì tức giận với , liền vội vàng đem  gả cho một tên quê mùa cục mịch như thế ?"
 
Ta  những lời  của  thực là  bật ,  nhếch lên một nụ  mỉa mai: "Tạ Kim Ngôn, xin ngươi hãy nhớ rõ vị trí của , ngươi bây giờ chỉ là  trưởng của ,  tại  sẽ vì giận ngươi mà  lấy chồng?
 
"Ta vẫn luôn thích Tần Vũ,  gả cho  là chuyện sớm  muộn thôi."
 
"Không  khả năng! Người nàng thích   vẫn luôn là  ?" Con ngươi của Tạ Kim Ngôn tối sầm , giống như là chắc chắn  chỉ đang nhất thời cáu kỉnh với  thôi.
 
Ta  lạnh thành tiếng: "Tạ Kim Ngôn, chớ tự  đa tình,   tất cả nữ tử đều chỉ có thể xoay quanh ngươi."
 
Đột nhiên  xoay chuyển qua chuyện khác, hỏi: "Nghe  Vãn Thanh cùng ngươi lên kinh thành thành, nàng  ?"
 
Lời    ,  rõ ràng cảm giác  ánh mắt Tạ Kim Ngôn lập tức trở nên sắc bén.
 
Thần sắc  ảm đạm mà  chằm chằm  , nhếch miệng lên một nụ   rõ ý vị : "Nàng  đến kinh thành  phu nhân quan lớn ."
 
Ta  kinh ngạc,  khác khả năng  , nhưng Tạ Kim Ngôn quả thực thích Vãn Thanh  nhiều năm, lúc   lên kinh mang Vãn Thanh,  còn tưởng rằng các hai  đó lên kinh thành để thành  nữa cơ đấy.
 
 mà  cũng   kẻ thích xen  chuyện của  khác , "À" Một tiếng, chuẩn  trở về phòng  ngủ.
 
Ai ngờ Tạ Kim Ngôn lấy lý do rằng phòng của    dọn dẹp xong,  cùng ngủ cùng giường với .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
 
Ta cổ quái  qua , bảo  nếu  ngủ  ở đây thì đến toà nhà lớn trong kinh thành mà ngủ.
 
Tạ Kim Ngôn đảo mắt  qua : "Tòa nhà lớn   nàng,  ngủ  ."
 
Tạ Kim Ngôn mới chỉ  kinh thành một chuyến thôi mà trở về  điên điên khùng khùng ,  lười nhác nhiều lời với , đem  đuổi  khỏi cửa, bảo  đừng quấy rầy mộng  của .