Chưa đầy nửa ngày, dân gian   tới mười mấy bản thoại bản về chuyện tình của  và .
 
“Thẩm đại tiểu thư  hùng cứu mỹ nam.”
“Thư sinh dâng  báo đáp.”
“Hai  thế nọ thế … ngọt ngào nồng thắm…”
 
Tiêu Liệt hứng thú bừng bừng, ngày ngày trong xe nghiên cứu thoại bản, còn sốt sắng chia sẻ:
 
“Nương tử,  thấy tư thế   ,  là  với nàng…”
 
“Ưm…  nàng bịt miệng  …”
 
Hôm  tới kinh thành, quan viên Lễ Bộ mặt mày khó coi  đón, ai nấy ánh mắt đầy phức tạp.
 
Khi thấy “thư sinh” quá tuấn tú,  dính chặt lấy , biểu cảm họ càng kỳ dị.
 
Trên Kim Loan điện,  khí ngột ngạt lạ thường.
 
Hoàng đế   long ỷ, sắc mặt âm trầm như nước sắp tràn .
 
Văn võ bá quan chia hai hàng, mỗi kẻ một tâm tư.
 
Thượng thư Bộ Binh là kẻ đầu tiên mở miệng, lời lẽ độc địa:
 
“Bệ hạ! Tuy Thẩm Chiêu Lan  là chiêu an thành công, nhưng nàng từng  giặc bắt là thật!”
 
“Nữ tử  bắt, thanh danh khó bảo, còn tổn hại quốc thể, quân uy!”
 
“Tội lớn như , há  thể để một công lao nhỏ bù đắp?”
 
“Thần cho rằng, công tội tương đương  là ân điển, nhưng tội  bắt vẫn nên xử trí nghiêm minh, răn đe kẻ khác!”
 
Các đại thần khác cũng nhao nhao phụ họa:
 
“Thẩm Chiêu Lan ở trong trại phỉ nhiều ngày,  dám đảm bảo   chuyện bất chính?”
 
“Phong hóa suy đồi, tất  nghiêm trị!”
 
“Thần cũng tán đồng!”
 
Hoàng đế  hài lòng, nhân đà tạo áp lực:
 
“Thẩm Chiêu Lan, khanh  gì để ?”
 
Ta  gì để ?
 
Thượng thư Bộ Binh nhiều  phái binh, c.h.ế.t chóc đầy đường vẫn  phá nổi thổ phỉ, mà  dùng hết tâm huyết mới chiêu hàng .
 
Giờ hoàng đế trở mặt, bọn gian thần mưu mô cùng một giuộc.
 
Ta  định mở lời, Tiêu Liệt bên cạnh  phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.
 
Lúc ,   dịch dung,   là diện mạo của một tên thổ phỉ.
 
Hiện  phận  là “đại diện đàm phán” của Hắc Long trại  khi chiêu an.
 
Hắn run rẩy, gần như  lóc:
 
“Bệ… Bệ hạ tha mạng!... Vạn vạn   thể trách Thẩm tướng quân!”
 
Tiêu Liệt với dáng vẻ vô tích sự , hiển nhiên  hợp khẩu vị của Hoàng đế.
 
Hắn "sợ hãi" đến mức gần như bò rạp  mặt đất, lắp ba lắp bắp :
 
"Tiểu… tiểu nhân… nguyên là sư gia trong trại Hắc Long."
 
"Bọn tiểu nhân trong trại đều là lương dân, cũng chỉ vì  bức bách nên mới   giặc!"
 
Thượng thư Bộ Binh lập tức quát lớn:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-nuong-vung-tay-mot-cai-dai-gia-tho-phi-say-nhu-dieu-do/4.html.]
"Ngụy biện! Lũ giặc các ngươi mà cũng dám cãi lý?"
 
Tiêu Liệt như càng  dọa sợ hơn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, kêu oan:
 
"Đại nhân minh giám! Thật… thật sự là  bức ép! Là… là vị đại nhân —"
 
Hắn run rẩy đưa tay chỉ về phía  Thượng thư Bộ Binh.
 
"Chính là y! Thường xuyên phái  tới thu tiền,  là phí bảo kê!"
 
"Hu hu hu… tiền lương trong trại chúng tiểu nhân thu , phần lớn đều nộp lên cả … tiểu nhân còn giữ sổ sách đây…"
 
Quan viên  chỉ mặt giật  hoảng sợ, định chối.
 
Ta lập tức bước lên , ép  tiếng ồn im bặt:
 
"Khởi tấu bệ hạ! Có   là vu khống, chỉ cần tra là !"
 
"Thần nữ khi kiểm kê kho trại Hắc Long,  thu   ít sổ sách và thư từ qua  trong nhiều năm, trong đó nhiều  nhắc đến vị đại nhân  và đồng đảng của y! Thỉnh bệ hạ xem xét!"
 
Ta lấy từ trong lòng  tập thư tín và bản trích lục sổ sách  chuẩn  sẵn, giao cho nội thị trình lên.
 
Hoàng đế  đống chứng cứ rành rành, sắc mặt ngày càng u ám.
 
Tiêu Liệt tiếp tục tung chiêu "chốt hạ":
 
"Còn… còn nữa… đại nhân họ Vương, tướng quân họ Lý… cũng từng nhận lễ vật Tết của bọn tiểu nhân…"
 
"Mỗi khi triều đình xuất binh diệt phỉ, bọn họ đều cho  đến ‘nhắc nhở’…"
 
Cứ điểm một cái tên, sắc mặt của một  trong điện lập tức trắng bệch, mồ hôi túa  như mưa.
 
Hoàng đế cưỡi hổ khó xuống,  thể  cứng giọng quát:
 
"Người ! Những quan viên dính líu, lập tức bắt , giao Tam ti hội thẩm!"
 
Hoàng đế nghẹn một bụng tức, định nhân chuyện chiêu hàng để siết mạnh khoản thuế cống hàng năm từ các trại phỉ, coi như gỡ gạc chút thể diện.
 
Chưa kịp mở miệng, Tiêu Liệt  cúi đầu lên tiếng,    kêu nghèo, diễn vô cùng sống động:
 
"Bệ hạ  minh! Miền Nam đất đai cằn cỗi, dân chúng đói khổ, mới bất đắc dĩ   giặc…"
 
"Nay dù  chiêu an, nhưng trong trại còn bao nhiêu  , vợ con đông đúc,  còn  nuôi sống hàng trăm vạn dân làng xung quanh, thực sự… thực sự   tiền lương mà cống nạp cho triều đình!"
 
Hắn nhấn mạnh ba chữ “trăm vạn dân làng”, ai  cũng  giật .
 
Rành rành là đe dọa: Người của  nhiều như , ngươi dám ép,  chẳng sợ . Ta chịu chiêu hàng là nể mặt hoàng gia.
 
Tiêu Liệt còn bồi thêm:
 
"Huống hồ,   mỗi năm thu  chút ít, phần lớn… đều  mấy vị đại nhân   bắt thu mất !"
 
Nói đoạn,  còn "vô ý" liếc  về phía đám  đang  áp giải.
 
Trong điện im phăng phắc, yên tĩnh đến mức   cả tiếng kim rơi.
 
Ta như  thể  thấy tiếng Hoàng đế nghiến răng.
 
Loại mặt dày như Tiêu Liệt, chỉ cần  dùng để đối phó với , thì đúng là khiến   hả lòng hả .
 
Trầm mặc hồi lâu.
 
Hoàng đế cuối cùng, trong tiếng tung hô "Hoàng ân vạn tuế – Bệ hạ thánh minh" của Tiêu Liệt, nghiến răng đồng ý mức thuế cống tượng trưng cho Hắc Long trại.
 
Cánh cửa sắt Thiên Lao mở .
 
Người nhà  dìu  bước , dáng vẻ lảo đảo.
 
Tảng đá đè nặng trong lòng  bấy lâu nay, cuối cùng cũng  hạ xuống, khiến sống mũi cay xè.