Phụ  gầy rộc  nhiều, vết thương cũ từ chiến trường, giờ ở chốn nhà lao ẩm thấp càng thêm trầm trọng.
 
Mẫu  và   nhỏ chạy đến ôm chặt lấy ,   thành tiếng.
 
Tổ phụ thì tóc bạc, lưng càng còng xuống.
 
Ông dùng sức đập nhẹ lên vai :
 
"Về là  , khổ cho con , Lan nhi."
 
Những căng thẳng và sợ hãi những ngày qua hóa thành vị chua cay xộc lên mũi.
 
Ngay lúc đó, một bàn tay “mềm yếu” nhẹ nhàng kéo ống tay áo :
 
"Nương tử..."
 
Tiêu Liệt   từ bao giờ  lặng lẽ tiến tới cạnh , vẻ mặt đáng thương và sợ hãi  đủ:
 
"Vừa … bên trong đáng sợ quá… chân… chân  mềm nhũn cả …"
 
"Cho vi phu tựa chút..."
 
Tất cả ánh mắt trong gia đình  đồng loạt  về phía gã nam tử tuấn mỹ quá mức, đang bám lấy .
 
Không khí chợt yên lặng.
 
"Lan nhi, vị  là…?" – Phụ  hỏi, giọng  tin nổi.
 
Tiêu Liệt  chút ngại ngần chắp tay hành lễ, dáng vẻ  chất phác  thẹn thùng:
 
"Tiểu tế Tiêu Liệt, bái kiến tổ phụ tổ mẫu, nhạc phụ nhạc mẫu, tiểu cữu tử..."
 
"Ta là tướng công của Chiêu Chiêu."
 
Ầm ——! Lập tức hỗn loạn.
 
Ta liền thấy đầu đau như búa bổ, vội kéo cả nhà :
 
"Tổ phụ, phụ , chuyện  dài dòng lắm, về phủ  ."
 
Những ngày qua họ  giam trong thiên lao,     tin.
 
Trên đường về phủ,  kể sơ qua những chuyện xảy  gần đây.
 
May mắn,  chuyện  qua.
 
Thế nhưng càng gần đến phủ,  khí càng trở nên lạ lẫm.
 
Trước cửa phủ Tướng quân từng uy nghi năm nào, nay hoang tàn hỗn độn.
 
Cánh cổng son đỏ  ném đầy trứng thối, lá rau mục, nhơ nhớp bẩn thỉu.
 
Có kẻ còn dùng mực  lên cửa:
 
“Không   hổ”, “Cút khỏi Tây thành”...
 
Một vài đứa trẻ hàng xóm vốn đang nô đùa  cổng, thấy chúng  trở về thì hét ầm:
 
"Con dâu của thổ phỉ về , chạy mau——!!"
 
Mọi  sắc mặt đều tái nhợt.
 
Theo  phận của phủ Tướng quân, lẽ  nên dọn đến Đông thành, nơi tụ họp các danh gia quyền quý.
 
 dân Tây thành khi  tha thiết giữ .
 
Ai cũng  sống cạnh phủ Tướng quân  yên tâm,  vinh dự,   giúp đỡ nhiều năm.
 
Thế mà chỉ vì vài lời đồn, họ  lưng như .
 
Chuyện  chắc chắn  bàn tay của bọn Thượng thư Bộ Binh, thậm chí là Hoàng đế âm thầm bật đèn xanh.
 
 sự lạnh lùng trắng trợn và độc ác trần trụi như thế vẫn khiến   lạnh lòng.
 
"Vào phủ  ." – Tổ phụ cất tiếng, trong lời  mang theo sự mỏi mệt sâu sắc.
 
Về đến phủ.
 
Đối mặt với các bậc trưởng bối, Tiêu Liệt  trở nên nghiêm chỉnh.
 
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía  và .
 
Ta hít sâu một ,  Tiêu Liệt,   hẹn mà cùng thốt :
 
Ta: “Chúng  thành  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-nuong-vung-tay-mot-cai-dai-gia-tho-phi-say-nhu-dieu-do/5.html.]
 
Tiêu Liệt: “Ta là trại chủ Hắc Phong trại.”
 
Lời  dứt, cả đại sảnh náo động.
 
“Cái gì?!”
 
“Thành ?!”
 
“Ngươi chính là cái tên trại chủ khốn kiếp ?!”
 
Tức khắc loạn thành một đống.
 
Ta  thành , là  với Tiêu Liệt.
 
Đám Thượng thư Bộ Binh liên tục vin  danh tiết của  mà công kích, tung tin khắp phố phường.
 
Mà Tiêu Liệt  lấy  phận “thư sinh  cứu” để ngụy trang,    thể lợi dụng.
 
Ta lấy  phận nữ tử kết hôn với một thư sinh.
 
Chỉ cần  xuất giá, mũi dùi dư luận sẽ chuyển hướng, bịt miệng thiên hạ.
 
Ban đầu  nghĩ,  Tiêu Liệt đồng ý là điều  khó.
 
Dựa  tính nết thường ngày của , ắt sẽ  bộ  tịch.
 
Nào ngờ   xong, mắt  liền lóe sáng.
 
Hắn lập tức quỳ xuống  mặt tổ phụ:
 
“Vãn bối một lòng chân tâm với Chiêu Chiêu! Trời đất chứng giám!”
 
Hành động vô cùng nhanh nhẹn,  khéo tránh  chén  mà phụ  nổi giận ném tới,  tiếp lời:
 
“Vãn bối nguyện gả  nhà họ Thẩm! Tâm cam tình nguyện  rể họ Thẩm!”
 
“Về  con cháu đều lấy họ Thẩm, nối tiếp gia phong trung liệt,  rạng danh tổ tông Thẩm gia!”
 
“Ta, Tiêu Liệt, lập thệ nơi đây: nếu trái lời, trời tru đất diệt!”
 
…
 
Lời của Tiêu Liệt khiến tất cả   trong sảnh sững sờ.
 
Từ xưa đến nay, gả  nhà gái là điều nhục nhã, triều đại   càng coi thường.
 
Dù là gia đình nghèo túng, nồi   cơm mà ăn, cũng thà c.h.ế.t đói chứ  chịu gả  nhà giàu.
 
Mẫu  kinh ngạc đến nỗi quên , phụ  cũng thu tay ,  còn  đánh .
 
Thấy ánh mắt sáng lên trong mắt tổ phụ,   cơ hội  tới.
 
Vội kể rõ đầu đuôi  chuyện  xảy .
 
Tổ phụ  xong, lập tức kéo phụ  và Tiêu Liệt  thư phòng bàn luận suốt một đêm.
 
Sáng hôm  khi trời  hửng sáng, tổ phụ tuyên bố:
 
“Lập tức cử hành hôn lễ!”
 
Những ngày chuẩn  hôn sự, ai nấy đều bận rộn tấp nập.
 
Tổ phụ, phụ , Tiêu Liệt cùng vài tâm phúc gần như ở luôn trong thư phòng.
 
Chỉ   là nhàn hạ.
 
Ngày ngày thưởng hoa, chọc chim, thi thoảng đến thư phòng dạo quanh.
 
Uống ,  khúc.
 
Chẳng mấy chốc, ngày đại hôn  tới.
 
Dù thời gian gấp rút, nhưng tin tức “đại tiểu thư phủ Tướng quân thành ”  sớm lan khắp kinh thành.
 
Cộng thêm những lời đồn đại, dân chúng kéo  đến xem náo nhiệt, chật kín cả Tây thành.
 
Thẩm gia phái đoàn đón dâu, đến biệt viện  chuẩn  sẵn rước rể.
 
Đến giờ lành, Tiêu Liệt mặc hỷ phục đỏ rực chói mắt,  kiệu rước dâu dạo quanh phố.
 
Hắn vui vẻ chào hỏi dân chúng hai bên đường, chẳng  chút  hổ nào khi  rể bên nhà gái.
 
Dọc đường,   bàn tán,  cợt  ngớt.
 
Cuối cùng, kiệu dừng  cửa Thẩm phủ, nhưng   chịu xuống.