Lâm Tư Niệm  nhịn  ,  đến mắt cong cong.
 
Tạ Thiếu Ly  nụ  tươi sáng của nàng, nhất thời cảm thấy bừng sáng cả một thế hệ.
 
Y  dậy, ôm lấy Lâm Tư Niệm  lòng, cúi  hôn nhẹ lên môi nàng: "Mấy hôm    xin trong cung nghỉ một tháng, hai hôm nay  an bài thỏa đáng, đến lúc đó, chúng  cùng  ngoài du ngoạn giải sầu một chút."
 
Ái ý tràn đầy trong lòng Lâm Tư Niệm,  từ chối bất cứ thỉnh cầu nào của Tạ Thiếu Ly. Nàng chỉ ngạc nhiên một lát liền hỏi: "Đi ?"
 
"Thục Châu Quảng Nguyên." Giọng  trong suốt của Tạ Thiếu Ly vang lên trong đầu nàng: "Nghe  cơ thể Giang Vũ Đồng  khỏe, chúng   thăm nàng ,  ?"
 
Thục Châu là một nơi tuyệt , núi cao hùng vĩ, đất thiên sinh hiền tài, trong  khí tràn ngập mùi cay cay của hoa tiêu, Lâm Tư Niệm khứu giác mẫn cảm, ngửi thấy liền hách xì mấy cái,  động đến con trùng tham ăn trong bụng.
 
Hai  xuất hành, chỉ mang theo mấy  thủ vệ  thủ  âm thầm  theo. Lúc  đúng lúc đang họp chợ,   đường  đông, còn một  nam nữ dị tộc, mang những trang phục Lâm Tư Niệm  bao giờ  thấy đáng bán đồ ăn vặt  đường. Lâm Tư Niệm  đầu đến đây, thứ gì cũng thấy lạ lẫm, lúc  đang  xuống xem một sạp bán bánh đến ngây ngất.
 
Bán bánh là một nam tử dị tộc, mang một áo choàng ngắn màu chàm,  đầu con quấn vải bông cùng màu,  trai còn mang hai cái khuyên tròn, mày rậm mắt to trông   tinh thần đang dùng tiếng hán  thành thạo chào hỏi Lâm Tư Niệm: "Cái , ngon!"
 
Hắn khoa tay múa chân một phen, giơ ngón cái lên,   cầm một cái bánh lá đang nóng hổi đưa cho nàng: "Ngươi  , cho ngươi,  lấy tiền."
 
"Cho ?"
 
Lâm Tư Niệm nhận lấy chiếc bánh, nghĩ thầm những  dị tộc  thật nhiệt tình. Nàng bóc lớp lá xanh    cắn một miếng, lập tức cũng giơ ngón cái : "Vừa ngọt  mềm,  ngon!"
 
Nam tử trẻ tuổi  dường như hiểu lời nàng, liền vỗ n.g.ự.c một cái,  lộ  hàm răng trắng.
 
Lâm Tư Niệm  cái vòng bạc  cổ nam tử , hoa văn vô cùng độc đáo, nàng  khỏi tò mò, đưa tay chạm : "Đây là cái gì..."
 
Còn   xong   thấy một bàn tay trắng nõn thon dài kéo bàn tay đang sờ loạn của nàng , nắm chặt  trong tay .
 
Không cần , chỉ cần ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt  nàng   là ai.
 
"Đồ của  khác,  nên sờ loạn." Dứt lời, Tạ Thiếu Ly khẽ nhíu mày, ánh mắt thanh lãnh liền chìm chằm chằm  cánh tay đang múa bậy thanh niên bán bánh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-104-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
Lâm Tư Niệm thậm chí còn ngửi thấy mùi chua, thanh niên   hiểu gì, nắm lấy vòng cổ  lắc lắc, giải thích: "Sau , , tặng cho vợ."
 
"À, đồ gia truyền?" Lâm Tư Niệm híp mắt , xoay  ôm lấy cổ Tạ Thiếu Ly, móc bùa bình an lúc  nàng tặng y , đắc ý : "Phu quân  cũng  một cái."
 
Thanh niên: "..."
 
Lâm Tư Niệm nháy mắt đôi mắt yêu mị như  câu hồn đoạt phách. Nàng lắc lắc tấm bùa bình an  cổ Tạ Thiếu Ly,  tiếp: "Ta tặng đó."
 
Thanh niên hiểu , mày rậm đang nhíu  liền giãn ,  cam tâm liền lắc vòng cổ càng mạnh hơn: "Của , ."
 
Lâm Tư Niệm: "Của phu quân  mới ."
 
Tạ Thiếu Ly: "..." Thứ   gì mà  hơn thua ?
 
Thấy âm thanh hai  tranh luận càng ngày càng lớn,  xung quanh đều tò mò  , Tạ Thiếu Ly  chịu  gương mặt  tuấn liền đỏ lên, móc  mấy đồng bạc lẻ ném lên  bán bánh của thanh niên, lập tức kéo Lâm Tư Niệm xoay  rời .
 
Tay Lâm Tư Niệm vẫn  lạnh, giống như băng tuyết  tan, nhưng ánh mắt và ngữ khí  khôi phục  sức sống như lúc , còn đang nhỏ giọng biện bạch: "Vốn là như ,  mang thứ gì đều ."
 
Dưới nắng ấm ngày xuân, vành tai Tạ Thiếu Ly đỏ lên như một cánh mai rơi  trong tuyết.
 
Ra khỏi nơi đông đúc, Tạ Thiếu Ly thả lỏng tay nhưng Lâm Tư Niệm vẫn  chịu buông, ngược  còn móc lấy đốt tay y, còn  quên dùng ngón tay vẽ bậy trong lòng bàn tay y.
 
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly nhanh chóng trở nên thâm trầm hơn.
 
Thấy ánh mắt y sáng lên, Lâm Tư Niệm trái  còn che tay áo  nhẹ, đang đưa cái bánh đang một nửa đến bên miệng y,  : "Rất ngon đó,  thử xem."
 
Đây là nụ  chân thật nhất của nàng mà Tạ Thiếu Ly thấy trong mấy tháng qua. Nếu như   vết sẹo  cổ tay nàng, y dường như còn cho rằng giữa phu thê bọn họ  từng xảy  chuyện gì.
 
 Tạ Thiếu Ly  rõ, sự bình tĩnh ngắn ngũi   lẽ chỉ là nước chảy hoa trôi, một trận gió cũng  thể thổi tan. Lâm Tư Niệm giấu y uống những loại thuốc độc , công lực chợt tăng mạnh, đều là một cái gai vắt ngang giữa hai , sớm muộn gì cũng  một ngày sẽ đ.â.m thủng lớp giấy bảo vệ cuối cùng mang theo chân tướng đẫm máu.