Tạ Thiếu Ly  đầu, cắn nhẹ lên bàn tay Lâm Tư Niệm, chiếc bánh mềm ngọt mang theo một mùi thơm đặt hữu, mùi vị cũng  tệ, nhưng trọng điểm của Tạ Thiếu Lu hiển nhiên khong đặt  vị giác.
 
Ánh mắt thâm trầm của y   bờ môi đỏ mọng của Lâm Tư Niệm, nếu   đang ở  đường phố đông , y nhất điịnh sẽ  nhịn  mà ôm nàng  lòng hung hăng hôn một trận.
 
Lâm Tư Niệm là một  thông minh như , là  vợ y thương yêu nhất, y   thể trưng mắt  nàng  trái với đạo đức, bước  con đường   đường lui  ...
 
"Huynh luôn    gì." Lâm Tư Niệm mẫn cảm nhận  ánh mắt dò xét của y, mở miệng cắn miếng bánh cuối cùng nuốt  bụng, con ngươi đen láy đảo một vòng, tà nịnh   y: "Muội  ?"
 
Tạ Thiếu Ly vô thanh gật đầu, nắm tay nàng càng chặt: "Đằng   một cửa tiệm bán rượu và đồ ăn,   còn ,  đưa  đến nếm thử."
 
"Quen thuộc ,   đến đây  ?" Lâm Tư Niệm hỏi.
 
"Đã đến một ."
 
"Gặp Giang tỷ tỷ?"
 
"..."
 
Tạ Thiếu Ly      nàng, nghiêm túc giải thích: "Không . Bốn năm   gặp , liền đến Giang Lăng một chuyến, đúng lúc gặp Triệu Anh đến Thục Châu bàn việc,  liền theo   đến đây."
 
"Đợi ,   đến Giang Lăng? Gặp ?" Lâm Tư Niệm  trợn tròn mắt, ôm lấy cánh tay Tạ Thiếu Ly  buông: "Bốn năm ? Sao    thấy ?"
 
"Ta    ở  ở Giang Lăng, hỏi thăm  lâu, khó khăn lắm mới   nhưng   dám gõ cửa hỏi thăm."
 
Lâm Tư Niệm nhíu mày: "À,  đến  cửa  cũng   thấy  ?"
 
"Ta thấy ." Tạ Thiếu Ly ngừng một lát, : "Ta  ở cửa  , thấy  đang   ghế đá trong viện,   nha  trong phủ đá cầu. Thì  , cũng  thích đá cầu..."
 
Còn  chuyện  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-105-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
Lâm Tư Niệm cố gắng nhớ : "Muội  nhớ nữa.  nếu  năm đó bước  cửa,  thấy  ngàn dặm xa xôi đến gặp ,   chừng mềm lòng,  sẽ gã cho   năm mười sáu tuổi luôn."
 
Dứt lời, nàng cố gắng tưởng tượng một màn lúc  còn mười sáu tuổi, và Tạ Thiếu Ly mười bảy tuổi gặp  liền cảm thấy tình cảnh đó càng thêm tuyệt vời  thể tả , cảm thán : "Nói  chừng chúng  cũng  con luôn ."
 
"Cho nên   sống cho thật ,  sẽ mang những thứ mất   , từng thứ một bổ sung cho ." Khóe miệng Tạ Thiếu Ly cũng khẽ nhếch, lóe lên một nụ  ngắn ngủi nhưng  như cánh hoa đào cuối xuân, nhẹ nhàng rơi  lòng Lâm Tư Niệm.
 
Hai   quan tâm đến ai mà nắm tay , xuyên qua đám  ồn ào bước  phong cảnh phố phường như tranh vẽ ở Thục Xuyên.
 
Lâm Tư Niệm  đáp ứng, cũng  phủ nhận, tùy ý Tạ Thiếu Ly kéo  đến một cửa hàng  lớn.
 
Đây giống như một cửa tiệm cũ, mặt tiền  lớn, bàn ghế tuy  cũ nhưng  sạch sẽ. Tạ Thiếu Ly gọi một bình rượu, bánh trôi và canh đậu xanh, hai  bình tĩnh ăn   tiếp tục  dạo, cuối cùng  khi trời tối cũng đến  Giang gia phủ .
 
Giang gia chủ mẫu là một  phụ nữ dịu dàng, mặc dù  qua độ tuổi tươi sáng nhất của  phụ nữ nhưng vẫn  thể  thấy  nét  của bà lúc còn trẻ. Nhận  tin Tạ Thiếu Ly đến thăm, bà liền   phủ nghênh đón,  với Tạ Thiếu Ly: "Này, đây là Tạ Thiếu Ly ? Đã cao như   , cha  con vẫn khỏe chứ?"
 
"Vẫn  khỏe mạnh,  phiền Lục di quan tâm. Người  lâu  đến Lâm An , Mi cô cô vẫn luôn nhớ ."
 
Dứt lời, Tạ Thiếu Ly liền nghiêng , để lộ Lâm Tư Niệm đang  đằng : "Đây là thê tử của vãn bối."
 
"Họa Mi nha đầu , quanh năm đánh nam dẹp bắc,  cho dù   gặp nó cũng   nó đang ở ." Ánh mắt hiền hậu của Giang phu nhân treo   Lâm Tư Niệm, yêu thương quan sát một phen: "Đứa nhỏ  là Lâm Tư Niệm  ? Ta thường  thấy Đồng Nhi nhắc đến nó, bảo con là một cô nương  thông minh   đáng yêu."
 
"Chào Lục di, chúng con đến đây thăm Giang tỷ tỷ." Lâm Tư Niệm  , dâng lên lễ vật trong tay: "Chỉ là  chút lòng, mong  nhận lấy."
 
"Làm phiền các con ." Giang phu nhân mỉm  tiếp nhận, bày  tư thế mời bọn họ: "Nhanh  , Đồng Nhi  hai con đến,  nháo lên  xuống giường, Triệu Anh cũng  ngăn , các con giúp  khuyên tên nha đầu điên  ."
 
"Triệu Anh cũng đến?" Lâm Tư Niệm kinh ngạc,    con rể Giang gia ?
 
"Đến mấy ngày , dù  quen  lúc còn trẻ, cũng   bạn nhiều năm . Nó   Đồng Nhi  bệnh,  gì cũng  đến thăm." Giọng  Giang phu nhân bình đạm, xem   hề  nhận Triệu Anh  con rể chút nào.