Lâm Tư Niệm lúc   thể kìm lòng , câu lấy cổ Tạ Thiếu Ly hung hăn hôn y.
 
Hai   loạn hồi lâu mới tách , Tạ Thiếu Ly  thở dài, bất đắc dĩ : "Phi Phi,  thật   ."
 
"Không phiền  nữa,  ." Lâm Tư Niệm thả lỏng tay lăn một vòng  giường, nhớ chuyện gì đó   dậy: " , ngày mai là thanh minh,   lên núi thăm cha  một chút."
 
Tạ Thiếu Ly cả kinh, trầm ngâm trong chốc lát  : "Có thể dời lui hai ngày ? Ngày mai    thời gian,  thể  cùng ."
 
"Không cần  theo, cha   sẽ  để ý ."
 
"Ta  yên lòng ." Tạ Thiếu Ly nghĩ, : "Ta bảo Trương Định  với , mang nhiều  một chút,  sớm về sớm."
 
Lâm Tư Niệm 'ừ' một tiếng: "Tiêu sư  hôm  đưa thư đến,  rằng  cùng   thăm cha ,  đồng ý . Đệ  dù  cũng là khách môn của Thái tử,    trong tay chúng , Triệu Thác sẽ  hành động thiếu suy nghĩ."
 
Tạ Thiếu Ly gật đầu, lúc  xem như cứ quyết định như .
 
Nói  cũng thật thần kỳ, dường như tiết thanh minh năm nào cũng mưa tầm tã. Trên đường cây liễu xanh , ếch kêu từng trận, phong cảnh Lâm An bảo phủ trong mưa bụi mịt mù, tràn ngập bi thương kéo dài  tan.
 
Đường  núi ghồ ghề  ngớt, xe ngựa  thể  tiếp, Lâm Tư Niệm chỉ  thể xuống xe  bộ.
 
"Sư tỷ, cẩn thận chút." Tiêu Hận Thủy xuống ngựa, cầm ô chạy đến che mưa cho Lâm Tư Niệm, còn  quên nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đường  trơn,  đỡ tỷ,  chậm chút."
 
Chân Lâm Tư Niệm cứ đến lúc trời mưa  râm rỉ đau,  thêm việc  đường núi nhiều canh giờ, lúc đến  mộ Lâm thị cả    mồ hôi.
 
Thanh Linh bưng đến một chiếc ghế mềm đến, để Lâm Tư Niệm  nghỉ một lát liền  chuẩn  cái loại tiền giấy hương nến.
 
Năm ngoái lúc Lâm Tư Niệm đến Lâm An, cũng mang tro cốt Lâm Duy Đường từ Giang Lăng đến chổ ,  ngờ  đến nửa năm, đến Lâm phu nhân cũng  còn, một ngôi mộ nho nhỏ nhưng  đúng với lời thề 'Sống cùng một nhà, c.h.ế.t cùng một huyệt' của phu thê hai .
 
Có lẽ  đó   đến đây,  mộ Lâm thị  đặt  ít hoa quả, còn  một ít tro giấy và hương  cháy hết bay khắp nơi,  nước mưa ngấm qua một đêm, nhếch nhác dính  tảng đá  đất.
 
"Lâm Túc sư  chắc  đến đây." Tiêu Hận Thủy quan sát sắc mặt Lâm Tư Niệm, nhỏ giọng .
 
Lâm Tư Niệm nhàn nhạt 'ừ' một tiếng, con ngươi lạnh lùng thâm thúy  vui: "Thanh Linh, ném hết đống đồ  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-114-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
Thanh Linh gật đầu, đẩy hết đống trái cây Lâm Túc cúng xuống, đổi thành đồ của Tạ Phủ.
 
Thanh Linh bày  lư hương, tìm một hồi trong giỏ, đột nhiên 'úi cha' một tiếng, vẻ mặt đưa đám : "Hương nến hình như rơi trong xe ngựa  núi !"
 
Sao  bất cẩn như ? Lâm Tư Niệm nhíu mày.
 
Thanh Linh nhanh chóng  dậy: "Nô tỳ liền xuống núi lấy."
 
"Đợi !" Lâm Tư Niệm gọi nàng , xoay  phân phó Trương Định bên cạnh: "Trương phó tướng, chân tay ngươi nhanh hơn, ngươi  lấy ."
 
Trương định ôm quyền, nhảy vài cái liền biến mất trong sơn dã.
 
Mưa rơi càng lúc càng lớn,  bắt đầu nổi gió, Tiêu Hận Thủy khó khăn cầm ô, nửa   ướt đẫm, nhíu mày : "Sư tỷ, mưa quá lớn ,  sợ tỷ cảm lạnh,  là tim nơi nào đó tránh mưa ."
 
Trời đổ mưa lớn, Thanh Linh và Tiêu Hận Thủy cầm ô che chở Lâm Tư Niệm  đến một gian lều tranh bỏ hoang giữa sườn núi trú mưa.
 
Gian lều  khắp nơi đều lộ gió, dường như là nơi nghỉ chân của đám tiều phu, bên trong   nhiều củi, Lâm Tư Niệm lấy  vài cây củi khô, phân phó Thanh Linh: "Châm lửa,     hong khô y phục, đừng để cảm lạnh."
 
Lửa  nhanh   châm lên, Lâm Hận Thủy thêm hai cây củi liền lui   mái lều tranh, khoanh tay ngẩn   mưa rơi lâm thâm bên ngoài.
 
Thanh Linh cầm khăn lau tay cho Lâm Tư Niệm, hỏi Tiêu Hận Thủy: "Tiêu công tử, y phục của  đều ướt cả ,  đến sưởi ấm ?"
 
Tiêu Hận Thủy hồi thần, ngại ngùng  vắt ống ay áo, vắt  một vũng nước: "Không cần,   đây hóng gió  ."
 
"Phi lễ chớ , Lâm sư  đang  hổ ." Lâm Tư Niệm hong nửa ống tay áo  ngọn lửa,  đùa Tiêu Hận Thủy.
 
Tiêu Hận Thủy năm nay  mười chín,   hôn phối, còn là một thiếu niên ngây thơ,  Lâm Tư Niệm trêu ,  chỉ  mím môi , phủi phủi ống tay áo     một chút, giơ tay nhấc chân  ngây ngô   đáng yêu.
 
Lâm Tư Niệm đôi lúc cũng nghĩ, nếu  thật sự là   của  thì  , còn hiếu thuận hơn cả vị  trưởng  nhiều.
 
Ba   trong lều tranh một lát, đột nhiên thấy bên ngoài thổi đến một trận gió lớn, nước mưa theo gió rơi  trong lều, Lâm Tư Niệm vội nâng tay áo che mặt. Tiếp đó,  lều truyền đến vài tiếng kêu, giống như  vật gì nặng rơi từ  cao xuống.