Định Tây vương Thế tử  tin, bi thương khó nhịn, thổ thuyết  ngừng, ngày đêm phái  dọc theo sông vớt thê tử thất lạc, nhưng vẫn   kết quả.
 
Ba tháng , huyện Quỳ Châu Bạc Dương.
 
Bây giờ đang là giữa hè tháng bảy, huyện Bạc Dương  trải qua một nạn lũ lụt, cả trấn dị nhấn chìm trong biển nước, hàng ngàn mẫu ruộng và nhà cửa đều trở thành một mảnh phế tích. Chớp mắt trong trấn tiếng kêu than vang dậy khắp nơi, dân nghèo  kịp  lánh nạn quần áo tả tơi dựa  cảnh tượng đổ nát, nhẫn nhịn hai tầng đày đọa đói khát và bệnh tật.
 
Một đám quạ đen vỗ cánh xoẹt qua từ khung trung, trong đống hoan  đổ nát lầy lội  thấy tận cùng, chầm chậm hiện  một nữ nhân dùng vải đen che mặt.
 
Nữ nhân một  hắc y, đình đầu đội sa lạp (nón lá), hắc sa rũ xuống che  gương mặt, nhưng  thể từ  nàng  , đây là một  nữ tử trẻ tuổi. Nếu cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện tư thế bước  của nữ nhân   chậm,  chút mất tự nhiên, dường như chân  tật.
 
Sau lưng nàng còn  một thiếu niên mặc võ bào gọn gàng, thiếu niên đó cũng thật kỳ ,  nắng hè chói chang cũng  cảm thấy nóng, còn dùng mặt nạ da đen che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ  một đôi mắt băng lãnh hung ác.
 
Lí Cửu là một thủ lĩnh đám côn đồ ở huyện Bạc Dương, từ đằng xa  chú ý đến hắc y nữ nhân và thiếu niên  đến,  khỏi híp mắt.
 
Vừa  thấy thần sắc  của , đám lâu la thuộc hạ liền  Lí Cửu   ăn . Trong đó  một nam tử trọc đầu bu ,   thì thầm: "Nữ nhân  dáng vẻ  tệ, chỉ  đều che mặt,    đáng tiền  . Tên nam nhân đằng  ả, tuổi   lớn, nếu  mười tuổi thì còn   ..."
 
Lí Cửu nhổ cọng cỏ đang nhậm trong miệng , nhếch miệng : "Tiểu tử ngươi   sống nữa , bọn họ  dễ trêu  ."
 
Đầu trọc  hiểu hỏi: "Lời  là ? Huyện Bạc Dương gặp lũ lớn,  c.h.ế.t cũng  chết, chạy cũng  chạy, đến quan phủ cũng rời bỏ nơi , chỉ còn  mấy lão già ốm yếu bệnh tật   nổi. Bọn họ một nữ nhân, một tiểu tử  lớn,  gì đáng..."
 
Lời còn  dứt, đầu trọc   thấy bên eo thiếu niên  treo một loan đao, nhất thời sợ đến rụt cổ: "Không ngờ  là một Diêm vương gia!"
 
"Ngươi xem bọn họ quần áo gọn gàng,  giống như dân tị nạn cũng  giống đến tìm , huyện Bạc Dương bây giờ như địa ngục,  bình thường ai  đến nơi ?" Ánh mắt hung ác nham hiểm của Lí Cửu quét lên   một nam một nữ , l.i.ế.m đôi môi khô khốc : "Quỳ Châu ở Phong Sơn  một Diệt Hoa Cung, các ngươi   qua ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-117-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
"Sao  thể  , chỉ cần là  Quỳ Châu thì đều ! Ba năm  võ lâm chính phái hợp  tấn công, thảo phạt Diệt hoa cung cung chủ Hoa Lệ, trận đại chiến năm đó đánh hơn mười ngày nửa tháng, nhưng vẫn  thể phân  thắng bại..."
 
Đầu trọc líu ríu , thỉnh thoảng còn dùng đôi mắt chuột liếc hắc y nữ nhân gần ngay  mắt , hạ thấp giọng  với Lí Cửu: "Lão đại, chẳng lẽ bọn họ là  của Diệt hoa cung? Xuống núi bắt trai đinh ư?"
 
"Cho dù là ngưu quỷ xà thần phương nào,  chung là đừng  chọc tới." Lí Cửu nhảy xuống từ  vách tường mục nát, nhổ xuống đất một miếng nước bọt, hỏi Đầu trọc: "Người bên Kim Lăng sắp đến , hàng hóa hôm nay  chuẩn   ?"
 
"Hàng hôm nay  nhiều,  chừng chỉ  một nha đầu  vẻ ." Đầu trọc phất tay với đám lâu la đằng , quát "Mang lên đây!"
 
Lập tức  ba bốn tên mập mặt đầy mồ hôi bắt một tiểu cô nương đến, tiểu cô nương đó mới mười ba mười bốn tuổi,  ốm, quần áo đầu tóc đều  bẩn thỉu, mơ hồ  thể  thấy gương mặt tròn trịa  tồi. Tiểu cô nương   nháo  vùng vẫy,  đám hán tử đẩy xuống đất,  vặn ngã xuống  chân hắc y nữ nhân đang chầm chầm bước đến.
 
Nữ nhân nhất thời dừng  cước bộ.
 
Đám lâu la   hốt hoảng,  kéo nha đầu   cảnh cáo hắc y nữ nhân: "Đừng xen  chuyện của  khác!"
 
Tiểu nha đầu   tình thế cấp bách liền sống c.h.ế.t kéo lấy vạt áo của hắc y nữ nhân,  thảm thiết: "Phu nhân, xin  thương xót, cứu lấy ! Ta    bọn họ bán !"
 
Hắc y nữ nhân mặc nàng kéo vạt áo, bộ dáng vẫn  nhúc nhích,  hắc sa, hai hàng lông mày thanh tú của nàng khẽ nhíu ,  mặn  nhạt : "Người gặp nạn  đời  nhiều vô kể,  bán  cũng  đếm dược,    thể cứu hết."
 
Thanh âm của nàng  lạnh,  mang theo một chút tình cảm nào, tiểu nha đầu  thấy liền tuyệt vọng,  đến như  tắt thở.
 
Sắc mặt Lí Cửu thả lỏng  ít, hất cằm với Đầu trọc: "Còn ngây  đó  gì! Nhanh bắt nha đầu   mắt  , đừng chặn đường khách quý!"