Tiểu nha đầu  đám hán tử thô lỗ kéo trở , trong đó    tay heo của tên nào xằn bậy, m.ô.n.g và n.g.ự.c đều  nhéo đến phát đau, nhất thời gào  như lợn  chọc tiết,  sống c.h.ế.t dãy dụa  chửi bậy: "Cái tên Lí Cửu đáng chết! Nhân lúc lũ lụt dìm c.h.ế.t cha ,  nhân lúc loạn lạc trộm tiền nhà , bức c.h.ế.t    , ngay cả  cũng  chịu buông tha! Ngươi đợi đó, ngươi  những việc tán tận lương tâm như thế  nhất định sẽ  báo ứng!"
 
Lí Cửu  thèm để ý hừ một tiếng, dương tay cho nàng một bạt tai, nha đầu  đánh ngã nhoài  trong đống ngói vụ  nức nở, lúc  mới  thể bò dậy.
 
Hắc y nữ nhân   dừng cước bộ, chậm rãi xoay , gió nóng xao động,  thể ẩn ẩn thấy  đôi mắt hẹp dài của nàng  lớp vải đen.
 
Nàng  nha đầu  đất, lạnh lùng : "Ngươi , bọn họ hại c.h.ế.t  ngươi?"
 
Khóe miệng nha đầu rách da chảy máu, một lúc  mới miễn cưỡng gật đầu,  thút thít: "Huyện Bạc Dương lúc   gặp lũ lụt, bọn họ là ác bá du côn hoành hành trong thôn,  khi gặp thiên tai liền nhân loạn đánh cướp, chuyên bắt những cô nương và tiểu hài tử nhỏ tuổi bán cho Câu Lan viện..."
 
Sắc mặt Lí Cửu đại biến, Đầu trọc bên cạnh  thấy thế  đà, nhấc chân  đạp nha đầu : "Im miêng! Ngươi là tiểu tiện nhân dơ bẩn  bậy!"
 
Chân mới đạp một nửa, liền  thấy bàn tay trong ống tay áo hắc y nữ nhân phất qua một cái, một ngân châm nhỏ liền b.ắ.n  từ lòng bàn tay nàng, đ.â.m   đầu gối .
 
Đầu trọc cả kinh, lập tức ôm chân ngã xuống đất, phát  tiếng rên như lợn  chọc tiết.
 
Đầu trọc đau đến lăn mấy vòng, trong chớp mắt môi  biến thành tím đen, nước mắt nước mũi chảy   ngớt. Sắc mặt Lí Cửu chợt lạnh, bắp thịt  cánh tay nhảy lên,  dậy bước đến một bước, trầm giọng : "Nữ hiệp, ngươi  ý gì? Cường long  áp rắn  đất, ngươi  nhất nên suy nghĩ kỹ  mới hành động!"
 
Hắc y nữ nhân ồ một tiếng, gió hạ thổi qua, hất tung mảnh vải đen  mặt nàng, để lộ  da thịt trắng nhợt như tuyết, cùng với đôi môi đỏ như máu. Nàng  mỉa mai: "Thật ngại quá,    thấy các  ép c.h.ế.t  của nàng, trong lòng liền  chút kích độc,  nhịn ..."
 
Nàng dừng một lát, hời hợt  : "... Muốn g.i.ế.c ."
 
"Nói như , ngươi nhất định  lo việc bao đồng?" Lí Cửu nhấc tay, đám lâu lau liền khiên đám đao cuốc sứt mẻ vây đến.
 
Im lặng một tiếng, thiếu niên trầm mặc   đằng  hắc y nữ nhân liền đặt lên loan đao  eo, lưỡi đao  rút  một tấc,  ánh nắng ánh lên tia hàn quang.
 
Lí Cửu cũng  cần  liền  cây đao  là uống vô  m.á.u  mới  thể trở nên âm hàn như .
 
Hai bên giương cung bạt kiếm, nhưng hắc y nữ nhân   thong thả, chầm chậm móc  túi tiền trong ngực, lấy  vài lượng ném đến  mặt Lí Cửu, nhàn nhạt : "Ta mua nha đầu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-118-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
"Ngươi cho  là ăn mày , một  sống sờ sờ như , năm lượng bạc của  liền  mua..."
 
"Hổ tử!" Lí Cửu giơ tay ú bảo tên thuộc hạ đang gào lên  chớ  lên tiếng,   chút kiêng kỵ  thoáng qua thanh đao trng tay thiếu niên , cúi  nhặt bạc ở  đất: "Thành giao."
 
"Lão đại!" Hơn mười tên hán tử cầm đao cuốc đều chưng  bộ mặt  thể hiểu nổi.
 
 hắc y nữ nhân   : "Các hạ   phong thái,  thích."
 
Dứt lời, nàng  móc  một bình sứ ném xuống đất: "Thuốc giải."
 
Có  nửa tin nửa ngờ đến nhặt bình thuốc lên, đổ bột thuốc thoa lên vết thương của Đầu trọc, quả nhiên  đau nữa,   im lặng, ánh mắt  hắc y nữ nhân đều lóe lên sự khiếp hãi.
 
Nữ nhân kéo tiểu nha đầu dậy, nhẹ giọng : "Theo  ."
 
Tiểu nha đầu nhanh chóng giơ ống tay áo cũ nát lau nước mắt,  một tiếng, lắp bắp theo  nữ nhân, theo nàng  khỏi thành.
 
"Nữ hiệp xin dừng chân!" Đằng , Lí Cửu thần sắc phức tạp, chắp tay với bóng lưng nữ nhân: "Xin hỏi tôn tính đại danh nữ hiệp."
 
Hắc y nữ nhân vẫn  dừng , nhẹ nhàng nhả  mấy chữ: "Quỳ Châu Diệt hoa cung, Lâm Phi Phi."
 
Vừa  đến cái tên ,   lao xao một tiếng  tản , nàng giống như một con dã thú nào đó, tránh còn  kịp.
 
Thiếu niên đeo mặt nạ da che nửa khuôn mặt  đầu , tóc ngắn hỗn loạn khẽ bay trong gió. Hắn híp mắt, chậm rãi nâng lên một tay,  động tác c.ắ.t c.ổ với đám du côn , như đang đùa giỡn,  giống thị uy.
 
 Lí Cửu  cảm thấy lưng lạnh toát, mồ hô lạnh chảy ròng ròng.
 
Ra khỏi huyện Bạc Dương mười dặm,  một ngôi miếu đổ nát,  bảy tám  dân lưu lạc đang ở bên trong, đang thắp một đống lửa, dùng một nồi sắt cũ nát nấu một nồi rau dại   tên, trong  khí tràn ngập mùi ẩm mốc,  khó ngửi.