Thị tỳ  rõ tình huống, còn cho rằng nàng   dạo xung quanh nên cũng  để ý, hành lễ xong liền   lui .
 
Lúc  trong viện chìm trong yên lặng, mênh m.ô.n.g  , đoán chừng là vì mưa. Hoa cúc tàn tạ đong đưa trong gió, bùn ướt  đất đắp lên một tầng cánh hoa. Lâm Tư Niệm  xung quanh liền  thấy ở hành lang  xa đằng   một băng đá, liền khập khểnh bước tới,   băng đá  ngừng xoa bóp cái chân đau của .
 
Đang xoa bóp, liền  đằng  dường như truyền đến thanh âm Định Tây Vương và Tạ Thiếu Ly đang tranh cãi.
 
Lâm Tư Niệm phản xạ  điều kiện  đầu   theo nơi phát  âm thanh. m thanh truyền đến từ thư phòng đằng , chắc là hai phụ tử ý kiến bất đồng mới xảy  tranh luận.
 
Nghe lén   là chuyện  ho gì, Lâm Tư Niệm thở dài một ,  dậy  tìm một nơi khác nghỉ ngơi,  thoáng  thấy Tạ Doãn dường như gằng cổ họng gầm lên: “Lâm Tư Niệm  chổ nào  xứng    của con!”
 
A, liên quan đến  ?
 
Nghe thấy tên , Lâm Tư Niệm vô thức run một cái. Nàng còn cho rằng phụ tử hai  họ đang bàn chuyện quốc sự. Chuyện   chút lúng túng , Lâm Tư Niệm ngây ngốc  tại chổ, giằng co giữa suy nghĩ  và   hồi lâu,  đó nàng  thấy Tạ Thiếu Ly dùng âm thanh  nhanh  chậm trả lời: “Ai cũng  chỉ    là  thể.”
 
Tạ Doãn : “Đừng quên năm đó là do con hại nó... Chỉ  nhận nó  quận chúa Vương phủ chúng , nó mới  thể tìm  một nhà chồng .”
 
“Không    thì   vẫn  thể tìm  gia đình .”
 
“Con  ý gì!” Tạ Doãn dường như đánh vỡ thứ gì đó, trong phòng vang lên tiếng loảng xoảng. Lâm Tư Niệm  thấy liền giật : “Lâm Duy Đường vì cứu  mới chết, chân Lâm Tư Niệm  vì con mà  thương, ngoài việc nhận nó  nghĩa nữ  con còn  báo đáp như thế nào mới ? Chẳng lẽ con  cưới nó  Định Tây Vương Thế tử phi !”
 
Đối mặt với phụ  đang nổi trận lôi đình, Tạ Thiếu Ly vẫn thản nhiên bất động, nhẹ nhàng nhả  mấy chữ: “Không thử  .”
 
Tạ Doãn: “...”
 
Lâm Tư Niệm: “...”
 
Trong thư phòng im lặng đến đáng sợ, Lâm Tư Niệm cũng cảm thấy sợ hãi, nghĩ  là nên rời khỏi nơi thị phi  càng nhanh càng . Ai ngờ còn    hai bước thư phòng đằng  rầm một tiếng mở , Lâm Tư Niệm  doạ một trận nhanh chóng bám  tường mới  vững.
 
Phụ tử Tạ gia một  một  bước  khỏi thư phòng,  khi  rõ bóng dáng trong viện liền  khỏi sững sờ trong giây lát,   đoạn đối thoại lúc nãy nàng    bao nhiêu .
 
Tạ Thiếu Ly  nàng, trong ánh mắt loé lên một tia bối rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-12-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
Tạ Doãn hắng giọng, : “Tư Niệm, con  đây  gì.”
 
Giọng  giả vờ nhẹ nhàng của Tạ Doãn  chút  thích hợp. Lâm Tư Niệm  ông  chút  hổ liền thở  một ,    lễ   : “Lúc nãy con  tham kiến Vương phi, đúng lúc  qua đây.” Ngừng một lát, nàng  chút lo lắng hỏi: “Có    phiền   nghị sự  ?”
 
Ánh mắt nàng vô tư trong sáng, trong lời  khéo léo thể hiện lúc nãy    thấy gì. Thần sắc Tạ Doãn dịu , phất tay : “Không,  .” Nói xong ông liền liếc khéo Tạ Thiếu Ly một cái.
 
Tạ Thiếu Ly dửng dưng mà tránh  tầm , ánh mắt chuyển đến từng đám rêu phong thưa thớt  vách tường. Lâm Tư Niệm  y , đôi mắt long lanh   chút mờ mịt.
 
Thấy nàng   chuẩn  bước , y liền nhanh chóng gọi nàng .
 
Lâm Tư Niệm tim đập loạn nhịp,   kinh ngạc  đầu   y. Nàng   mơ cũng  ngờ rằng Định Tây Vương Thế tử Tạ Thiếu Ly cao lãnh như băng sơn - thế mà  chủ động gọi nàng.
 
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của nàng, Tạ Thiếu Ly bất động thanh sắc rũ mi xuống, dùng âm thanh lãnh mạc như nước lặp   nữa: “Ta đưa  về.”
 
Tạ Doãn đồng ý gật đầu, vỗ vai nhi tử vô thanh truyền đến cho y động lực, lúc  mới yên tâm bước .
 
Lâm Tư Niệm hồi phục tinh thần,  nhẹ với Tạ Thiếu Ly, lắc đầu nhẹ nhàng : “Không cần ,   đường...”
 
Lời còn  dứt, Tạ Thiếu Ly  bước đến gần nàng, thản nhiên : “Đi thôi.”
 
Ngữ khí của y bình tĩnh, Lâm Tư Niệm chỉ đành lặng lẽ  theo đằng , ngơ ngẩn nhớ  thời gian  đẽ của bảy năm , dường như  từng cách xa.
 
Tạ Thiếu Ly cước bộ thả chậm, Lâm Tư Niệm càng   càng  chút   bình thường.
 
“Sao,    trong hoa viên? Con đường  hình như gần với đại sảnh hơn mà.”
 
Tầm mắt Tạ Thiếu Ly quét qua chân Lâm Tư Niệm một vòng, ánh mắt u ám: “Con đường  rãi đầy sỏi.”
 
Lâm Tư Niệm dường như lập tức hiểu rõ ý của y, nhanh chóng đè nén tâm tình một  nữa dậy sóng,  mặt vẫn là nụ  thường ngày, : “Đa tạ Thế tử quan tâm.”