Thấy  Kim cầu cứu, hai    lời nào nhất tề giương cung cài tên, mấy mũi tên cùng lúc b.ắ.n lên  đang ẩn núp  sơn cốc, chỉ ngghe thấy vài tiếng kêu thảm thất thanh vang lên từ sơn cốc, lúc  đám cung tên loạn xạ mới dừng .
 
Người Kim lòng còn sợ hãi, đợi một lát  mới dám chắc đám thích khách    đánh rút lui mới thu đao . Mấy  lính Kim chụm  một đống châu đầu ghé tai,  ngừng giơ tay chỉ  hai   lưng ngựa .
 
Không bao lâu, cuộc thảo luận của họ cũng  kết quả, trong đó  một nam nhân  lớn tuổi bước đến, tay  đặt lên ngực, hành lễ với hai ,  mới dùng tiếng Hán : "Chủ nhân của chúng  là Nhị vương tử Hoàn Nhan Thuật của vương triều Đại Kim, xin hỏi quý danh của ân nhân."
 
Hai   lưng ngựa  , trong đó hắc y nhân đeo cung lớn  nhẹ một tiếng, dùng giọng  cao thấp khó phân biệt  nam  nữ : "Người cứu các ngươi là An Khang đế cơ, chúng  là tùy  thị trong bên  đế cơ."
 
Nghe , Nhi vương tử Hoàn Nhan Thuật  liền đẩy đoàn   bước đến, dùng tiếng Hán  trôi chảy hỏi: "À? Ân nhân là công chúa  Hán? Chỉ là, Công chúa cơ thể ngàn vàng,   đến vùng hoang sơn dã lĩnh   lúc ?"
 
Lời còn  dứt, tấm màn che  xe ngựa   đẩy  một khe nhỏ, mơ hồ lộ  một  ảnh mang xiêm y vàng nhạt hoàng cung. Hoàng sa trong xe khẽ bay, xuyên qua tấm màn mỏng mờ mịt, Hoàn Nhan Thuật căng mắt  .
 
"Hôm nay là ngày giỗ mẫu hậu ,  đến Hoàng Lăng cúng bà , lúc trở về thấy Vương tử gặp nạn liền gọi thủ hạ  tay giúp một trận."
 
Âm thanh trong xe giòn rụm,  , chắc là một cô nương còn nhỏ tuổi.
 
Hoàn Nhan Thuật híp mắt, để lộ  thần sắc hăng hái,   đầu, ghé  bên tai trung niên nam tử bên cạnh  vài câu.
 
Trung niên nam tử  hiểu ý, thấp giọng : "Vương tử, Hoàng đế Trung Nguyên đúng là  một con gái  phong hiệu An Khang, vẫn là một cô nương mười sáu tuổi, mẫu  nàng  bệnh qua đời bốn năm , ngày giỗ cũng đúng là hôm nay."
 
Nghi ngờ trong lòng Hoàn Nhan Thuật tiêu tan, kìm lòng  đậu bước đến bên xe ngựa, cư nhiên  vén rèm  dung nhan đối phương.
 
"To gan!" Thị tòng đeo cung lớn để lộ  thần sắc đề phòng.
 
"Không  vô lễ với Nhị vương tử." Trong xe ngựa, công chúa nhẹ giọng ngăn , giọng  nhẹ nhàng xuyên qua tấm màn truyền đến: "Nghe , Nhị Hoàng tử đến Trung Nguyên cầu ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-125-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
" ." Hoàn Nhan Thuật  vững  cửa xe ngựa, ánh mắt  chút kiêng kỵ  qua màn xe đánh giá dáng  xinh  m.ô.n.g lung bên trong: "Nghe , nữ nhân Trung Nguyên đều  xinh , cơ thể mềm như nước. Công chúa là con gái cao quý của Hoàng đế, chắc là so với đám nữ nhân tầm thường còn   một bậc?"
 
Dứt lời, đội thị vệ của Hoàn Nhan Thuật khinh bạc  vang.
 
Hắn  những lời  thực sự  mạo phạm, nếu như nữ nhân bình thường chắc chắn  nổi giận, nhưng An Khang đang ở trong xe   như , ngược  còn kiều mị , từ khe hở trong cửa sổ vươn  một bàn tay nhỏ nhắn non mịn, đưa  một chiếc khăn tay: "Trên tay Vương tử  chút bụi, dùng cái  lau ."
 
Đám  xung quanh  ồn ào, Hoàn Nhan Thuật sửng sốt, cũng  khách khí nhận lấy khăn tay: "Công chúa đây là  ý gì, bổn vương  , khăn tay   nữ nhân Trung Nguyên  thể tùy tiện tặng  khác. Nếu  tặng, cũng chỉ  thể đưa cho  trong lòng. Chẳng lẽ..."
 
Hoàn Nhan Thuật  dữ tợn mà thô bỉ, nhưng An Khang  nhẹ nhàng thu tay ,  thấp: "Vương tử đoán xem."
 
Cho đến lúc xe ngựa chạy , biến mất trong con đường đất  thấy đầu, Hoàn Nhan Thuật lúc  mới hồi thần, ngửi hương thơm  chiếc khăn tay một cái,  lộ  hàm trắng: "Vị Công chúa Trung Nguyên  thật thú vị."
 
Quân Kim phát  một tràn  thô bỉ, còn  quên nịnh nọt : "Điện hạ như mãnh hổ chim ưng, tư thế hào hùng, đến công chúa trong thâm cung gặp  cũng   Điện hạ cảm phục."
 
Hàn Nhan Thuật  khen đến  chút đắc ý, trong đôi mắt chim ưng phát  một tia sáng tham lam: "Chính là nàng, dù  cũng tìm một vật hy sinh,   nếm tử mùi vị con gái của Trung Nguyên Hoàng đế xem như thế nào."
 
Cùng lúc đó, cách hẻm núi  quá trăm trượng, chừng hai mươi tên thổ phỉ mày ủ mặt mặt ê đang   đất, năm cây cung cũ nát thấp giọng : "Lão đại, ngươi  hai tên hắc y nhân   lai lịch gì, đánh  hang ổ của chúng   , còn ép chúng   phối hợp với bọn họ diễn kịch..."
 
"Mẹ nó ai mà !"
 
"Hừ! Đừng  nữa, tên Diêm vương gia  đến !"
 
Thấy hắc y vệ sĩ cầm cung đến , đám thổ phỉ mặt đầy những vết thương xanh tím  đều lộ vẻ sợ hãi, co rúm  một lúc lâu mới  một tên dẫn đầu đeo mặt nạ một mắt lấy hết dũng khí bước lên, lắp bắp : ""Thiếu hiệp,   chúng  đều  theo lời ngươi , ... ngươi xem, ngươi thả chúng  về núi ."