Càng huống hồ, trong bụng nàng cón đang  một tiểu sinh mệnh yếu ớt nữa.
 
Lâm Tư Niệm ở Diệt hoa cung nửa năm, từ  đến nay đều một vẻ nữ hoàng lạnh lùng quả quyết, chỉ  khi đối diện với Tạ Thiếu Ly nàng mới để lộ  mặt yếu ớt, thiếu nữ.
 
Tạ Thiếu Ly nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đôi môi màu nhạt hé  hợp  mấy ,    thôi: "Ta cũng   lúc nào gặp  cũng vì  chuyện ..."
 
Thấy vẻ mặt y nghiêm túc giải thích, Lâm Tư Niệm ngược   thấy vui, tiến tới  bên tai y: "Loại chuyện   , vì    hổ mở miệng chứ? Chỉ là  sợ  khống chế  bản , sức nhẫn nhịn của phu quân  lớn hơn ,  là  dùng cách khác giúp ."
 
Tạ Thiếu Ly: "..."
 
Lâm Tư Niệm xoay  đè lên  y, đầu ngón tay phất một cái mở dây lưng y .
 
"Phi Phi..."
 
"Suỵt." Lâm Tư Niệm đè ngón tay lên môi y, nụ  trong đêm tối càng trở nên giảo hoạt: "Phu quân nhỏ giọng chút."
 
Hai  náo loạn hồi lâu, Tạ Thiếu Ly trong trướng rên lên một tiếng   ngăn .
 
Lát , Lâm Tư Niệm vén màn trướng lên, hỏi: "Giờ nào ?"
 
"Hình như là giờ dần." Giọng  Tạ Thiếu Ly mang chút khàn  khi qua tình triều, trầm thấp gợi cảm, lúc  chuyện  ôm lấy Lâm Tư Niệm, hiển nhiên là còn  thỏa mãn.
 
"Giờ dần , nhanh như  ." Lâm Tư Niệm  đầu triền miên hôn y một cái, nhỏ giọng : "Diệt hoa cung giờ dần ba khắc sẽ đổi ca,  nên  ."
 
"Phi Phi,   đuổi   ." Tạ Thiếu Ly lật  nàng , thấp giọng .
 
"Không , nếu   thì sẽ  kịp nữa,  sẽ  phát hiện đó." Lâm Tư Niệm vuốt ve khuôn mặt  tuấn của Tạ Thiếu Ly, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng ấm áp: "Thiếu Ly ca ca,   chuyện   với ."
 
"Chuyện gì?"
 
Lâm Tư Niệm hé miệng, nhưng lời  đến bên miệng   đổi,  nàng nuốt trở : "Không  gì,  yên tâm chiến đấu, đợi  chiến thắng trở về  sẽ  với ."
 
"Thật  gói  mang ." Tạ Thiếu Ly ôm nàng, nhẹ thở dài.
 
Lâm Tư Niệm ngẩn , lập tức cúi đầu, vỗ lên lưng Tạ Thiếu Ly, thấp giọng  : "Được , đừng bướng nữa,  sẽ đến tìm ."
 
Tạ Thiếu Ly cọ mũi lên cổ nàng, giọng   chút âm u: "Ta vẫn hy vọng   thể rời khỏi nơi ."
 
Lâm Tư Niệm , hỏi một câu: "Triệu Thạc gần đây như thế nào?"
 
"Vẫn , chính là thoạt   chút uể oải,   ban đêm ngủ   ngon." Tạ Thiếu Ly hỏi: "Sao đột nhiên  nhắc đến chuyện ?"
 
Lâm Tư Niệm phất tay, rũ tầm mắt che  con ngươi tối tăm, mỉm  : "Không  gì, thuận miệng hỏi thôi."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-139-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
Tạ Thiếu Ly hít sâu một  mới buông tay : "Vậy   đây."
 
Tuy là  như , nhưng cước bộ của y   hề di chuyển, giống như chân đang mọc rễ, trong ánh mắt tràn đầy quyến luyến nhu tình.
 
Lâm Tư Niệm   nỡ   bất đăc dĩ, hai  cứ như  bịn rịn lẫn , sợ trời cũng sắp sáng , đến lúc đó Diệt hoa cũng   tránh khỏi một phen gà bay chó sủa.
 
Nàng than nhẹ một tiếng, : "Muội quen thuộc nơi đây, để  dẫn  xuống núi."
 
 Tạ Thiếu Ly  : "Không cần, trời tối ,  sợ  té ngã."
 
Lâm Tư Niệm ngẩn   một lúc mới nhớ đến Tạ Thiếu Ly còn   chân của nàng  khỏi .
 
Đang lúc xuất thần, Tạ Thiếu Ly    bước xuống giường,  ngược với ánh hàn quang ngoài cửa sổ  nàng, : "Phi Phi,  hôn  một cái,   gặp mặt cũng   là đến khi nào."
 
Y quyến luyến như  nhưng Lâm Tư Niệm   thấy ớn chút nào, chỉ cảm thấy  ấm áp, giống như cơ thể đang  trong nước nóng, mỗi lỗ chân lông đều nở  thoải mái, hấp thu chất dinh dưỡng tên 'Tạ Thiếu Ly'.
 
Nàng ,  dậy ôm lấy vai y, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nóng ẩm của y.
 
Một lúc  hai  mới tách , ánh mắt Tạ Thiếu Ly chăm chú  nàng, lùi về  một bước,  một bước,  bên cửa sổ nhẹ giọng : "Ta  đây."
 
Lâm Tư Niệm gật đầu.
 
"Muội  chăm sóc  cho bản ."
 
Lâm Tư Niệm  gật đầu.
 
"Chịu ủy khuất gì thì xuống núi, đến Tương Dương tìm ."
 
Lâm Tư Niệm  : "Được."
 
Tạ Thiếu Ly  còn lời gì để dặn dò nữa, cuối cùng liền  nàng một cái thật sâu mới lấy vải đen che mặt , mở cửa sổ, nhấc chân một cái biến mất trong màn đêm dày đặc.
 
Tạ Thiếu Ly  , thiếu niên bên phòng liền xông .
 
Hắn cầm dao, cau mũi nhíu mày, mặt vô biểu tình  chằm chằm Lâm Tư Niệm: Ta   tiếng gì đó.
 
Lâm Tư Niệm     giường, ngáp một cái : "Ngươi  nhầm , là  xuống giường uống nước."
 
Thiếu niên vẫn  tại chổ cũ, : "Trong phòng ngươi  mùi của nam nhân khác.
 
Lâm Tư Niệm: "..."
 
Nàng vung tay áo lên, một cổ hương phấn liền bay đến  mặt thiếu niên. Thiếu niên cảnh giác liền lùi về  một bước, lấy tay bưng miệng mũi , nhưng vẫn  cẩn thận hít một ngụm, nhất thời sặc đến ho vài cái.