Lâm Tư Niệm bĩu môi. Bảy năm  lúc tay chân nàng vẫn còn khỏe mạnh, Tạ Thiếu Ly   xem nàng  gì, bây giờ nàng  trở nên như , Tạ Thiếu Ly tự nhiên càng  thích thì    thể nhận nàng    chứ? Sau  nếu thực sự trở thành  Tạ gia , ngẩng đầu  thấy cúi đầu thấy, nàng thật     đối mặt với Tạ Thiếu Ly.
 
Lâm phu nhân vắt khăn nóng đem qua, quan tâm thoa lên vết sẹo nhỏ  chân của nàng, nửa quỳ xoa tóc Lâm Tư Niệm, dịu dàng : “Phi Phi, đây là chuyện ,    lý do nào từ chối Vương gia.”
 
Nhìn thấy mẫu  thoáng lo lắng  , Lâm Tư Niệm  chưng  mặt , kéo mẫu  lên  với , ôm bà : “Mẹ, con chỉ   thôi,  đừng để ý.”
 
Lâm phu nhân vẫn  an tâm, lấy tay áo che miệng,  nhỏ bên tai Lâm Tư Niệm: “Thế tử     gì khiến con  vui ? Dù  thì bảy năm ...”
 
Còn   xong liền  thấy một lão bà ăn mặc cầu kỳ bước  cửa, Lâm phu nhân chỉ  thể dừng  câu chuyện. Lão bà  quỳ gối hành lễ, nở một nụ   với hai  con Lâm gia: “Phu nhân, Lâm cô nương, Vương gia mời vị  đại sảnh dùng tiệc.”
 
Lúc Lâm Tư Niệm theo mẫu  đến đại sảnh, Định Tây Vương và Vương phi  an vị, Tạ Thiếu Ly  một bộ thường phục hoa văn đen tối đang  một bên, đầu tóc  buộc gọn gàng, môi mỏng mím , đợi  khi Lâm phu nhân và Lâm Tư Niệm   chổ y mới vén áo  xuống án kỷ  mặt Lâm Tư Niệm.
 
Các thị tỳ bưng thau đồng và khăn lên, Lâm Tư Niệm đoan trang   án kỷ của , theo khuôn phép mà rửa tay,  đó  Tạ Doãn  lệnh,   trong bữa mới  lượt cầm đũa lên gắp thức ăn.
 
Một bữa cơm ăn đến yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng chén đũa va chạm  . Tạ Doãn là  trong quân đội,  khi ăn nhanh chóng ăn xong liền buông bát đũa,  lau tay   với Lâm phu nhân: “Đệ ,  một việc bản vương thực sự  chút khó mở lời.”
 
Nhìn thấy Tạ Doãn một mặt nghiêm nghị,   đang dùng bữa liền buông xuống bát đũa, kính cẩn đợi Tạ Doãn . Lâm Tư Niệm nâng đầu,  đúng lúc  thấy bàn tay đang gắp thức ăn của Tạ Thiếu Ly dừng .
 
Lâm phu nhân  đoan chính,  : “Vương gia cứ  đừng ngại.”
 
Tạ Doãn hai tay đặt  đầu gối, cân nhắc một phen, trầm giọng : “Bản vương và khuyển tử  khi bàn bạc chuyện nhận lệnh ái  nghĩa nữ, chỉ là  chút  đổi...”
 
Nghe chuyện  liên quan đến , Lâm Tư Niệm nhanh chóng dựng thẳng lỗ tai.
 
Lời  của Tạ Doãn chỉ   một nửa, nhưng Lâm phu nhân dường như  hiểu  chuyện gì, đại khái là Tạ Thiếu Ly  đồng ý chuyện Tạ Thiếu Ly   . Nghĩ đến đây, Lâm phu nhân  chút thất vọng, nhưng  mặt  cố gắng thả lỏng: “Vương gia  nên tự trách. Ta xuất  hèn mọn, Phi Phi cũng là bạc mệnh,  xứng với sự yêu thương của Vương gia...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-14-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
“Không ,” Tạ Doãn nghiêm mặt giải thích: “Bản vương   ý đó, chỉ là cảm thấy so với chuyện nhận lệnh ái  nghĩa nữ, chi bằng cưới nó  phủ  con dâu.”
 
“...”
 
Cái gì?!
 
Lâm Tư Niệm  chút mung lông. Con dâu? Vợ ai? Tạ Thiếu Ly?
 
Lời  của Tạ Doãn g.i.ế.c   kịp trở tay, đến Lâm phu nhân cũng thất thần trong chớp mắt, Tạ Thiếu Ly thế mà   chút bình tĩnh,  mặt  lộ  vui  giận.
 
Thấy Lâm phu nhân hồi lâu  trả lời, Tạ Doãn nhíu mày bày  sắc mặt lo lắng, cơ thể  nghiêng về phía  : “Lời  tuy là  chút đường đột nhưng hai đứa chúng nó cũng xem là thanh mai trúc mã, tính tình đều  ,      từng  ý kết  thông gia?”
 
Lâm phu nhân trong kinh ngạc lấy  tinh thần,   hai nhà   mà  trở thành thông gia .
 
Chỉ  Lâm Tư Niệm mơ hồ đoán , chắc  liên quan đến “chuyện ở thư phòng” ban chiều. Cố gắng cúi đầu thấp xuống, nàng còn cho rằng câu “ thử  ” của Tạ Thiếu Ly lúc đó chỉ là do tức giận mà thôi!
 
Đây  xem là gì, mượn nàng đến để giải tỏa ngạo khí của Tạ Thiếu Ly ?
 
Lâm phu nhân  chút    yên, ánh mắt kích động  con gái một cái.
 
Thấy ánh mắt Lâm Tư Niệm  vẻ trốn tránh, ánh mắt kích động của Lâm phu nhân mới dần dịu ,  từ chối: “Tiên phu mất   một năm, lúc  bàn chuyện cưới hỏi chỉ sợ là  hợp tình cho lắm.”
 
“Haiz, chuyện đặc biệt ắt  chổ bất thường của nó,   cứ yên tâm, bản vương sẽ tự  xử lý thỏa đáng.” Tạ Doãn : “Huống hồ hai đứa đều  còn nhỏ nữa, lệnh ái  đang trong độ tuổi dậy thì, nếu như vẫn tuân theo những lễ nghi phiền phức ở cử ba năm thì thanh xuân của nó chẳng  là lãng phí .”