Hắn  dậy,  chút  yên tâm  Lâm Tư Niệm một cái, dùng thủ ngữ : Ta  nấu cháo cho ngươi, để nha đầu  đây với ngươi.
 
Lâm Tư Niệm gật đầu, biểu thị đồng ý. Nhân cơ hội bây giờ còn  đau quá, nàng  nhắm mắt ngủ một lát, như  với  đầy đủ thể lực ứng phó với cơn đau lúc sinh.
 
Vào buổi tối, Lâm Tư Niệm cảm thấy cơn  càng nặng thêm, dường như hít thở một cái cũng sẽ đau, nàng cũng  đầu  con, mơ hồ đoán chắc sắp sinh .
 
Chuyện  nha đầu cũng  giúp  gì, chỉ nhớ cảnh lúc nhỏ khi  nàng sinh  , liền học theo bộ dáng bà đỡ nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Lâm Tư Niệm, sốt ruột : Phu nhân, ngươi gắng nhịn mốt chút, hít thở sâu, một lát liền  thôi!"
 
Lúc đầu Lâm Tư Niệm còn  thể cắn răn  đau,  đó thật sự quá đau, nàng nhịn   liền rên lên đau đớn, thử điều chỉnh hô hấp, bắt đầu dùng lực.
 
Cơn đau giày xé như  vẫn suy trì cho đến đêm khuya, mặt Lâm Tư Niệm trắng như giấy, cả  như đắm  trong mồ hôi, nàng cảm thấy  sắp  chịu  nửa, cứ như  đứa nhỏ sẽ  c.h.ế.t trong sản đạo.
 
Thiếu niên đang canh giữ bên ngoài cũng một đêm  ngủ,  dùng sức gõ bàn, dường như đang nôn nóng hỏi gì.
 
"Thập Thất ca ca  đừng gõ nữa, đừng  phiền phu nhân!" Nha đầu lau nước mắt, tùy ý Lâm Tư Niệm nắm cổ tay đến xanh tím.
 
Thiếu niên liền bực bội vò đầu,  dám phát  tiếng động nữa.
 
Không  qua bao lâu, lực đạo  cánh tay Lâm Tư Niệm dần yếu , tiếng rên càng lúc càng vô lực, nha đầu lo lắng,  ngừng cổ vũ Lâm Tư Niệm: "Phu nhân,  đừng bỏ cuộc! Cố gắng thêm  nữa, sắp sinh  ! Đứa nhỏ sắp  ngoài !"
 
"Đừng gọi nữa. Ngươi cứ ầm ĩ như , sẽ   phân tâm..."
 
Lâm Tư Niệm kịch liệt thở dốc, dùng giọng  thấp đến  thể   : "Nha đầu, ngươi đến ngăn tủ cuối cùng ở đầu giường của , cầm hai tờ giấy Tuyên Thành cũ trong đó  đây."
 
Nha đầu theo chỉ thị của Lâm Tư Niệm, lấy  hai tờ giấy Tuyên Thành trong tủ đầu giường. Bởi vì bình thường  lật  xem cho nên xung quanh giấy đều  sạch bụi, nghĩ đây là vật Lâm Tư Niệm vô cùng quý trọng.
 
Nha đầu mang hai tờ giấy Tuyên Thành đến  mặt Lâm Tư Niệm, nghẹn ngào : "Phu nhân, mang đến !"
 
Lâm Tư Niệm đến mắt cũng  còn sức mở  nữa, cả   bẹp  giường, đầu tóc thấm đẫm mồ hôi dính  mặt, trông  chật vật. Nàng nâng tay, yếu ớt : "Đọc lên, cho  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-152-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
"Xuân tâm chớ tranh cùng hoa, một tấc nhớ thương một tấc thất vọng." Nha đầu  theo cha học  vài chữ,   chút lắp bắp: "Hôm nay  đến, mưa tuyết..."
 
Hai chữ đằng  nàng  , liền ngập ngừng dừng .
 
"Hai chữ đó,  là Phi Phi." Lâm Tư Niệm nhẹ giọng bổ sung.
 
Nha đầu 'ờ' một tiếng, thầm nghĩ: Phi Phi   là tên của phu nhân ?
 
Nàng đổi tờ giấy khác,  tờ giấy thứ hai   thơ, chỉ  lẻ tẻ  hai cái tên: "Tạ Thiếu Ly, Lâm Tư Niệm." Ở giữa còn  một nét mực đỏ  thành một ký hiệu, nha đầu  hiểu, liền đưa cho Lâm Tư Niệm xem: "Phu nhân, đây  nghĩa gì?"
 
Lâm Tư Niệm cắn răng hít sâu, miễn cưỡng mở mắt , đôi môi tái nhợt hé  một nụ  mỏng manh: "Nghĩa là thích."
 
Nha đầu hiểu , nam nhân gọi là 'Tạ Thiếu Ly' nhất định là  mà phu nhân tâm tâm niệm niệm trong lòng. Phu nhân nhất định  yêu y, lúc khó sinh cũng  ngăn  thương nhớ, dùng thơ và chữ y  để  động lực cổ vũ bản .
 
Nghĩ đến đây, mũi nha đầu cay cay, nước mắt   ngừng tuôn . Thừa dịp Lâm Tư Niệm  để ý, nàng lén lén  lưng lau nước mắt, hít mũi một cái, dùng giọng nghẹn ngào mà trịnh trọng  lên từng chữ từng câu rõ ràng: "Tạ Thiếu Ly, thích Lâm Tư Niệm."
 
Giọng  của nha đầu trong đêm khuya tĩnh mịch càng trở nên bắt tai lạ thường, giống như một trận gió thôi bay ký ức bám đầy bụi của Lâm Tư Niệm.
 
Thiếu niên ở bên ngoài bổng ngẩng đầu, trong đôi mắt hiện  bộ dáng mờ mịt,  vô thức che lên lồng n.g.ự.c , giống như hiểu  điều gì,   giống như gì cũng  hiểu.
 
Lâm Tư Niệm ở bên trong trong nháy mắt như  tiếp thêm sức mạnh thật lớn, nàng trở tay níu lấy gối đầu, phối hợp hô hấp  dậy lên tinh thần, chỉ trong chốc lát, trong phòng vang lên tiếng trẻ con nỉ non .
 
Bên ngoài một tia chớp lóe qua, gió lớn nổi lên, nha đầu mừng đến chảy nước mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Tư Niệm    , nước mắt nước mũi lẫn lộn, cao giọng : "Chúc mừng phu nhân, là một bé trai!"
 
Trong buổi sáng đầy giông tố , một tiểu sinh mệnh mới  sinh .
 
Lâm Tư Niệm thở hổn hển: "Nhỏ giọng chút, cắt rốn  , dùng nước ấm rửa sạch cho nó  ôm đến cho  xem một chút."