Dừng một lát, nàng tiếp tục : "Ta còn nhớ, Vinh vương  một đứa con nhỏ, từ nhỏ  thông minh, ba tuổi   thể học thuộc, bảy tuổi     thơ, đáng tiếc mười ba năm   khi Vinh vương bại trận bỏ , tiểu Thế tử  cũng mất tích theo,  lâu  đó,  giang hồ liền  một Diệt hoa cung. Tìm đến căn nguyên như ,   hiểu   nhiều thứ,   quyền  thế, cha  cũng  lượt qua đời,  thể khiến tính toán  cách để hủy hoại , cũng chỉ   phận  Lâm gia của  thôi."
 
Hoa Lệ lạnh giọng : "Nàng rốt cuộc   gì."
 
Lâm Tư Niệm thản nhiên : "Hoa cung chủ, ,   nên gọi ngươi một tiếng, Vinh vương tiểu Thế tử?"
 
Trên gương mặt giả vờ trấn định của Hoa Lệ cuối cùng cũng hiện lên một vết nứt,  chầm chậm nhíu mi, ngoài  nhưng trong   : "Ồ, nàng cho rằng  là con trai của Vinh vương? Chỉ dựa  những suy đoán xằng bậy  ?"
 
"Không  là suy đoán. Ta nhớ  giao thừa năm , trong đám hắc y nhân dẫn  với   buộc  thuyền,   dùng lửa thêu sống    một   cánh tay  một hình xăm đồng chừng một đồng tiền màu đen, xăm hình một con nhện. Sau khi đến Diệt hoa cung,   thấy  lưng tên câm  cũng  một hình xăm tương tự. Cho nên,  lẽ đám  đầu tiên ám sát  căn bản   là An Khang, mà là ngươi."
 
Lâm Tư Niêm bắt chéo hai chân, ánh mặt lạnh lẽo mà bi thương, "Ngươi dụ dỗ , ám toán , lợi dụng , bất quá vì mười ba năm  cha  lâm trận bỏ chạy, ngược  còn chạy đến đầu quân  trướng Thái tử, khiến Vinh vương Triệu Nghĩa sắp thắng  bại, mưu nghịch thất bại mất  tính mạng. Ta   ngươi    thể sống ,  chỉ  ngươi hận Lâm gia và Thái tử thấu xương, cho nên lợi dụng hiềm khích giữa  và An Khang, khiến  giúp Tạ gia đánh  với Thái tử, lưỡng bại câu thương."
 
Hoa Lệ híp mắt, từng đốt ngón tay co   tay ghế, trầm mặc hồi lâu mới : "Ta chút nữa  thành công ."
 
" , cha   chết,   cũng  chết,  trưởng của    đuổi , Tạ gia cũng vì  mà   yên ." Lâm Tư Niệm đỏ mắt, nhẹ giọng : "Ngươi chút nữa  thành công ."
 
"Lâm Tư Niệm, nàng  , tiết thanh minh năm ngoái,  vốn  thể khiến nàng c.h.ế.t trong khe núi, như ,  liền  thể lợi dụng tình yêu Tạ Thiếu Ly dành cho nàng, giúp Tạ gia tiêu diệt sạch Triệu Thạc.  mà,    như ."
 
Chân tướng tầng tầng  vạnh , nhưng mặt Hoa Lệ  càng bình tĩnh,  dùng đôi mắt xinh  nhưng âm độc của   Lâm Tư Niệm,  : "Nàng thông minh như ,  thể đoán   vì   g.i.ế.c nàng  chứ?"
 
"Không  vì giúp ngươi luyện công ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-154-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
" ,   nàng  vẫn  thể luyện thành, chỉ là  cần bỏ thời gian nhiều hơn thôi."
 
Hoa Lệ  dậy, trường bào đỏ sẫm chậm rãi kéo qua mặt đất lạnh buốt trơn trượt,  cúi , bao phủ Lâm Tư Niệm trong bóng của , khàn giọng, mang theo ngữ khí kịch độc : "Bởi vì,   nỡ."
 
Lâm Tư Niệm nhíu mi,    những lời  điên loạn của  nữa, trong lòng chỉ  lo lắng cho con trai. Nàng đổi chủ đề: "Con của   sinh,  nhanh đói,   hơn nửa ngày  cho nó uống sữa ."
 
Hoa Lệ nghiêng , : "Cho nên?"
 
"Ngươi trả nó cho , nếu ,  sẽ  hết những đều   cho  ." Lâm Tư Niệm thản nhiên   mắt , từ từ lóe lên ranh nanh ẩn giấu  lâu của : "Ta đảm bảo, lúc  ngươi lợi dụng  đối phó với Thái tử như thế nào,   thể khiến  đối phó  với ngươi như . Con của nghịch tặc, còn chấn động hơn  phận của  nhiều."
 
Hoa Lệ  chằm chằm Lâm Tư Niệm, hồi lâu   gì, giống như đang suy nghĩ giá trị của  trao đổi .
 
Một lát ,  thoái nhượng: "Thái tử, tuyệt đối  thể sống. Nàng  bí phương của độc hương cho , giờ dậu canh ba mang đến phòng ."
 
Hoa Lệ  , Lâm Tư Niệm liền phất tay áo, hất tung đám ly  chén   bàn rơi xuống đất.
 
Nàng   hai vòng trong phòng, trong lòng tràn ngập hận ý mãnh liệt. Không  qua bao lâu, bóng đêm phủ xuống, bóng đêm bao trùm lên Lâm Tư Niệm, nàng đỡ bàn từ từ  xuống, năm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền hít sâu,  đó mới  dậy, lấy từ trong ngăn tủ mực tùng mà  vẫn luôn cất kỹ đợi dùng, đổ nước  mài.
 
Mực đen nâng bút, ngón tay Lâm Tư Niệm run lên,  từng tên dược liệu như câu vẫn, long diên, mạn đà la, trúc đào. Đời  nàng  từng  lòng hại , nhưng luôn  vận mệnh buồn   lừa gạt, bất tri bất giác bước lên con đường   đường lui.
 
Viết xong, nàng đặt bút xuống, nhắm mắt che  sự phẫn nộ thâm trầm sắc bén trong con mắt. Như thế  cũng , giữa nàng và Hoa Lệ sớm muộn gì cũng sẽ  giải thoát.