Lâm Tư Niệm sinh xong  từng  nghỉ ngơi một khắc, cơ thể  đạt đến cực hạn. Trước mắt nàng từng mảnh mờ mịt, bước chân lảo đảo, súy nữa  ngã xuống đất.
 
Nàng bất động thanh sắc  vững, thu tay sờ lên bao đựng tên nhưng  trống rỗng, thì  mũi tên   lúc nào  dùng hết .
 
Một trận sửng sốt như , Chu hộ pháp dường như   điểm yếu của nàng, bước nhanh đến lướt qua  thiếu niên, xích sắt sáu tấc trực tiếp đánh lên n.g.ự.c Lâm Tư Niệm.
 
Mà  lưng nàng là vách tường đầy hoa phú quý,  thể lui  nữa!
 
Dưới tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một tia hàn quang trường kiếm phá  bay đến, chặt đứt xích sắt của Chu hộ pháp! Tiếp đó, một  mặc áo đen  hình cao lớn,  mặt mang một mặt nạ dã thú bằng đồng to lớn bay đến. Nam nhân mang mặt nạ trở tay cầm kiếm c.h.é.m một nhát, Chu hộ pháp  kịp tránh,  n.g.ự.c  c.h.é.m một nhát, m.á.u tươi liền phun .
 
Đám  tử Diệt hoa cung xung quanh như ong vỡ tổ thấy Chu hộ pháp  c.h.é.m một nhát ngã  điện, nhất thời như sói mất kẻ cầm đầu, cụp đuôi yên tĩnh trở .
 
Trong đại điện rải rác nắm hơn mười thi thể, mùi máy tươi nồng đặc   khác thấy buồn nôn. Sắc mặt Lâm Tư Niệm tái nhợt,  kịp  nam nhân mang mặt nạ đột nhiên xuất hiện bên canh  một cái, cắn răng chống   dậy rèn sắt khi còn nóng, hô lên: "Ai   chết, liền buông bỏ đao kiếm  tay xuống!"
 
Trong chốc lát, một âm thanh trong vắt vang lên,   ném vũ khí vứt vũ khí trong tay xuống đất.
 
Ngay  đó, nội điện liền vang lên một loạt tiếng leng keng, còn  hơn chín mươi  tự lục tục vứt bỏ vũ khí của .
 
"Rất ." Lâm Tư Niệm : "Các ngươi từ  về ,   theo lệnh , vì  phục vụ ?"
 
Đám    , như gió thuận buồm : "Cẩn tuân theo lệnh của Lâm cung chủ!"
 
"Nếu  sống, liền nghiêm túc tuân thủ pháp lệnh của ." Lâm Tư Niệm lạnh lùng : "Lui xuống hết ,   lệnh của , ai cũng   nhiều lời!"
 
Đám   ánh mắt phức tạp lui xuống, đáy mắt c.h.ế.t lặng ẩn  tâm tình sợ hãi hoặc phẫn nộ, nhưng Lâm Tư Niệm   còn sức chỉnh đốn bọn họ nữa. Nàng nắm chặt cung trong tay, ánh mắt tan rã bước  trong gian trong.
 
Rèm che bên trong   buông xuống, Lâm Tư Niệm giống như   hút mất linh hồi, cơ thể mềm nhũn liền ngã xuống.
 
Một đạo  ảnh phía  nhanh chóng chạy đến, đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-159-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
Trời đất  cuồng, mơ hồ một mảnh. Lâm Tư Niệm nhắm mắt,   đều là mồ hôi lạnh, nàng   rõ tiếng  của nha đầu,   thấy thứ  mắt, chỉ  cái ôm mành mẽ  quen thuộc  mang theo khí tức ấm áp khiến  khác yên tâm...
 
Lâm Tư Niệm liền rơi  hôn mê, mơ màng cảm nhận  so  đang  dược thiện cho nàng, bây giờ nàng quá mệt  mở nổi mắt, cũng  thể  thấy rõ   là ai, chỉ cảm thấy  ảnh   quen thuộc, liền vô thức gọi một tiếng: "Thiếu Ly ca ca..."
 
Người  dừng , bàn tay đang nắm muỗng  phát run.
 
Lâm Tư Niệm mê mang ăn hai vài miếng, liền ngủ một giấc đến trời sáng.
 
Lúc nàng tỉnh dậy,  thấy nam tử cao lớn đang đưa lưng  với   bên cạnh cái nôi, sững sờ  đứa nhỏ đang ngủ say bên trong. Lâm Tư Niệm thấy  mang một  hắc y,  mặt mang mặt nạ, cũng   kỹ, thuận miệng : "Thập Thất, mang con trai  đến đây."
 
Bóng lưng  cứng , một lúc  mới vươn cánh tay thon dài, cẩn thận ôm đứa nhỏ yếu ớt  lên,   .
 
Trên mặt  mang một chiếc mặt nạ bằng đồng lạnh lẽo, tuy   rõ mặt nhưng Lâm Tư Niệm vẫn  thể  ,    là tên câm, chỉ là  ảnh  chút giống .
 
Tư thế của nam nhân mang mặc nạ   tự nhiên, vụng về ôm đứa nhỏ. Đứa nhỏ trong lòng  ngủ  yên, miệng nhỏ méo mó.
 
Lâm Tư Niệm  chằm chằm  nam nhân hồi lâu, lúc  mới lộ  một nụ   rõ ý gì,  dậy ôm đứa nhỏ trong lòng , : "Ngươi   là Thập Thất, ngươi là ai? Lúc    từng gặp ngươi."
 
Nam nhân buông tay, thấp giọng ho một tiếng, đè  âm thanh : "Mới đến."
 
Khóe miệng Lâm Tư Nệm cong lên,    nhanh  che . Nàng 'ờ' một tiếng, như  như  vỗ lên tả lót đứa nhỏ, trong mắt lộ  tia đùa nghịch: "Mới đến , ngươi tên gì."
 
"... Lý Thiệu."
 
Cách Quỳ Châu hơn trăm dặm  một trấn nhỏ non xanh nước biếc, trong trấn  dân thuần phác, vô cùng yên tĩnh. Mà trong đêm nay, phần yên tĩnh    một hắc y nhân   nhuốm m.á.u đánh vỡ, chó trong nhà ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng nặc, đều  ngừng bất ai sủa lên.
 
Ở sâu trong hẻm nhỏ, một trận gà bay chó sủa nổi lên.