"Hắn nếu như  phục , bổn cung liền g.i.ế.c !"
 
"Con thỏ nóng nảy còn  thể cắn , càng huống hồ Tiểu Tạ Tướng quân vốn   thỏ, là dã thú răng nanh sắc nhọn!" Tôn thái phó vuốt vuốt chòm râu bạc, nhắm mắt : "Điện hạ   hiểu, g.i.ế.c  dễ, điều khiển  mới khó. Thân là  bề , điều điện hạ cần    là mài sắc đao kiếm, mà là dùng  quân cờ trong tay."
 
Tôn thái phó   quan hệ gay gắt  nhưng Triệu Thạc   hề kích động, chỉ bày vẻ mặt cổ quái  chằm chằm Tôn thái phó, : "Lão sư, ngươi  đổi ."
 
Tôn thái phó thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Người  đổi   là lão phu, mà là  đó!
 
Mắt thấy thánh thượng tuổi tác  cao, long thể ngày càng yếu, lúc  Tôn gia theo phe nâng đỡ Thái tử, đuổi cùng g.i.ế.c tận những vị Hoàng tử trưởng thành khác, chỉ lưu  một đứa nhỏ còn   bốn tuổi,  thể  là vì Thái tử quét sạch  chướng ngại.  bây giờ bộ dáng điên loạn như thế  của Thái tử,  thể đăng cơ    là một vấn đề...
 
Dù  thì,  thể thánh tượng tuy   , nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh,  tuyệt sẽ  truyền hoàng vị cho một đứa con thần kinh  vấn đề. Cho dù, đây là đứa con trai trưởng thành suy nhất của ông...
 
Hài, vịt  nấu chín sắp bay mất , chẳng lẽ giang sơn  thật sự sắp đổi chủ  ?  nếu Thái tử    gì, chẳng lẽ thánh thượng sẽ phế trường lập ấu (phế  trưởng thành lập trẻ con), lập Ninh Vương bốn tuổi  Thái tử?
 
Nhất thời trong não Tôn thái phó lóe lên vô  suy nghĩ, nhưng đều  ông cất giấu  kỹ. Ông  dậy,  khép ông tay áo: "Lão thần   hết lời, mong điện hạ suy nghĩ ."
 
Triệu Thạc ngẩn  trợn mắt, môi nhanh chóng nhúc nhích, cả  như mất hồn, căn bản  để ý đến lời  của Tôn thái phó.
 
Tôn thái phó thở dài, lặng lẽ lui  ngoài. Thị vệ Đông cung đang gào hét điều tra ở các viện, Tôn thái phó phất tay với đám thị vệ, hỏi: "Thái tử điện hạ gần đây luôn thường đa nghi nghĩ nhiều như  ?"
 
"Bẩm Thái phó, bắt đầu từ cuối năm ngoái, ban đêm điện hạ luôn ngủ  an giấc, thường thường giật  tỉnh dậy, luôn  trong cung    hại , nhưng thuộc hạ  điều tra hơn nhiều ,  hề thấy gì bất thường." Thị vệ sắc mặt  chút lo lắng,  nhịn   oán trách hai câu: "Bắt đầu từ tháng bảy tháng tám, tinh thần Điện hạ càng lúc càng tệ, ban đêm  ngủ , còn bắt đầu xuất hiện ảo giác..."
 
Tôn thái phó nhẹ 'ờ' một tiếng, thấp giọng hỏi: "Thức ăn nước uống của điện hạ  điều tra ? Có  hạ gì  ..."
 
Ông   mập mờ,  lẽ là oan hồn bất tán của mấy vị hoàng tử ? Cho dù như thế nào, Thái tử sợ là...  còn dùng  nữa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-174-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
Tôn thái phó khoang tay  bầu trời đầy mây trong thâm cung, đột nhiên lẩm bẩm: "Mưa gió sắp đến, thành Lâm An sợ là sắp  đổi ."
 
...
 
Mà trong Diệt hoa cung ở Quỳ Châu cách ngàn dặm bên ngoài, mặt trời ấm áp lặn xuống ngọn núi nhỏ yên tĩnh, chiếu sáng một vùng cây hoang tàn. Lâm Tư Niệm  đổi sang đồ mùa đông, tựa  Tạ Thiếu Ly bên cửa sổ hướng đông, ôm tiểu Tạ Thần phơi nắng.
 
Tiểu Tạ Thần mở to đôi mắt trong suốt, thích thú  Lâm Tư Niệm ,   giơ bàn tay nhỏ trắng nõn như ngó sen nghịch ngợm nắm lấy một chùm tóc rơi xuống của Tạ Thiếu Ly, kéo mạnh một cái, đứa nhỏ sức lực cũng thật lớn, Tạ Thiếu Ly  khỏi nhíu mày một cái.
 
Lâm Tư Niệm nở một nụ , một tay chống cằm, giơ ngón trỏ chọt lên gương mặt đầy thịt của con trai, "Tiểu tử  tuy khá giống  nhưng tính cách hoạt bát   giống ."
 
Tạ Thiếu Ly nắm lấy bàn tay của con trai, rút  lọn tóc của ,   giơ tay nhéo nhẹ lên bàn tay đầy thịt , gương mặt tuấn lãng ấm áp, đột nhiên cong môi nhẹ : "Mềm quá."
 
Nụ  của y như kinh hồng lóe qua, mắt Lâm Tư Niệm sáng lên, vội vàng nghiêng  hôn lên môi y.
 
Con trai trong lòng bi bô một tiếng, mở to mắt, chu miệng nhỏ thổi bong bóng, dường như cũng  cướp kẹo của cha .
 
Nụ hôn đó như chuồn chuôn lướt  mặt nước,  chạm liền tách , nhưng Tạ Thiếu Ly   chút ngượng : "Thần nhi đang  đó."
 
Lâm Tư Niệm giống như con mèo ăn trộm, lười biếng híp mắt: "Nụ  của Thiếu Ly ca ca ngàn vàng khó mua,   thấy liền     nếm thử, xem nụ  của   vị gì."
 
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly  ánh mặt trời càng trở nên trong suốt mà ấm áp, y nhẹ nhàng  Lâm Tư Niệm, ôm nàng và con trai  lòng, cúi đầu hôn trán nàng, : "Vị gì?"
 
"Ngọt." Lâm Tư Niệm  .
 
Khóe miệng Tạ Thiếu Ly cong lên, y nhớ đến bộ dáng lúc đau khổ tuyệt vọng nhất của Lâm Tư Niệm, trong lòng liền đau xót, khẽ : "Phi Phi..."