"Í, đó chẳng  là hành thích vua !"
 
"Suỵt, nhỏ giọng chút...  mà còn may,  nội thị liều mạng chặn , chỉ là Hoàng thượng  kinh hãi,  sợ  giận, lúc đó giận đến bất tỉnh, chỉ sợ lành ít dữ nhiều... Lúc  liền vội vã triệu khiến bách quan."
 
"... Chẳng lẽ  lập di chiếu ?"
 
"Không  ,   ."
 
Lâm Tư Niệm  Tạ Thiếu Ly, phát hiện sắc mặt y  chút ngưng đọng. Nàng hé miệng, đang   gì đó liền thấy Giang Vũ Đồng   cửa sổ quan sát : "Cung sứ binh chia  nhiều đường,  hai đội đang  đến Tạ phủ và Kim Lăng Vương phủ."
 
Tuy là bây giờ sự tình đang  rối loạn, nhưng Tạ Thiếu Ly và Triệu Anh vẫn còn chức tước  , Hoàng đế lập di chiếu, bọn họ về tình về lý đều   một chuyến.
 
Tạ Thiếu Ly hé miệng, mới  một chữ 'Ta', Lâm Tư Niệm  cùng tay ngăn miệng y , dịu dàng  : "Muội ,  cứ yên tâm  di,  thứ  hành sự cẩn thận,  nhanh về nhanh."
 
Tạ Thiếu Ly chỉ  thể nuốt lời     trong bụng, y cúi đầu hôn lên con trai trong lòng Lâm Tư Niệm, lúc  mới  sâu  mắt nàng : "Kế hoạch  thực hiện  , đêm nay  thể  an ,   ở  đây,    loạn, cũng  cần lo lắng cho ."
 
Lâm Tư Niệm , gật đầu : "Được."
 
"Chăm sóc  cho Thần nhi, ngủ sớm,  cần thức khuya đợi ."
 
"Được." Nàng   y, trong mắt tràn đầy sự tin cậy.
 
Tạ Thiếu Ly nhắm mắt, hôn lên trán Lâm Tư Niệm, lúc  mới xoay  bước nhanh xuống lầu,  nhanh  lẫn  trong đám đông,  mất  thấy.
 
Mà trong phòng, Giang Vũ Đồng  sắc trời âm u ngoài cửa sổ, bỗng nhiên : "Các  giấu   nhiều bí mật, cho rằng   , thực   đều ."
 
Lâm Tư Niệm ngẩn .
 
"Các   giấu   , trừ khi là  giả vờ  ." Giang Vũ Đồng nâng một bàn tay trắng nõn  từ trong tử y  nhiễm bụi trần, gõ nhẹ từng cái lên án kỷ,  đầu   với Lâm Tư Niệm: "Triệu Anh sắp  hoàng đế ,   thế ?"
 
Hoàng cung Lâm An nghiêm trang, dường như đến gió đều đông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-185-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
Trong cung điện lớn như , màn sa minh hoàng bay lượn từng lớp, hai giá gỗ sát tường đặt vài trăm ngọn nến, chiếu sáng cả đại điện như ban ngày. Văn võ bá quan và hậu phi  quỳ  điện, thỉnh thoảng   vài tiếng  thút thít  đè nén  truyền đến, mặt mỗi  hoặc giả hoặc thật đều  vài phần bi thương.
 
Lão nhân   long sàng sắc mặt tiều tụy, hai mắt đục ngầu. Năm xưa lúc thánh thượng còn là Khánh Vương  vì ngôi hoàng vị  mà  từ thủ đoạn, g.i.ế.c hết bảy   ruột thịt của ... Mà nay xem ,  lẽ là sát nghiệp năm đó quá nặng, cuối cùng tạo thành quả báo, con trai của ông đứa c.h.ế.t đứa điên, chỉ còn  một đứa nhỏ  tròn bốn tuổi.
 
Tiểu Ninh Vương bốn tuổi còn  hiểu chuyện, chỉ mở to đôi mắt dịu dàng  cha già đang   giường bệnh, giống như một con nai nhỏ trong rừng,  cảm thấy  từng cặp mắt xung quanh đang   chằm chằm.
 
Lão thái giám đặt tiểu Ninh Vương  vững  đất, thấp giọng : "Tiểu Vương gia, gọi phụ hoàng ."
 
Ninh Vương dùng giọng  trẻ con gọi một tiếng: "Phụ hoàng."
 
Lão hoàng đế   giường bệnh yếu ớt mở mặt, dùng con ngươi đục ngầu  đứa con nhỏ của , nhưng trong ánh mắt  dần tan rã. Hô hấp của ông nặng nề, trong lồng n.g.ự.c còn vang lên tiếng âm đục khàn khàn.
 
"Con ..." Lão hoàng đế khẽ động bàn tay gầy như que củi, dường như  chạm  gò má đứa nhỏ, nhưng đáng tiếc chỉ vươn  một nửa  vô lực ngã xuống. Ông thở dốc vài tiếng, ánh mắt dò xét một phen ở đầu giường, quét qua gương mặt bi thương của thái y và nội thị, dương như đang  tìm thứ gì đó: "Kim Lăng... Vương..."
 
Lão thái giám vội vàng xốc màn che, nhanh chóng chạu đến chổ Triệu Anh đang quỳ, cúi  : "Kim Lăng vương, Thánh thượng  gặp ."
 
Triệu Anh bất động thanh sắt  Tạ Thiếu Ly,  đó mới  dậy chỉnh  y bào,   trong gian trong.
 
Hắn quỳ  giường, cúi  dập đầu : "Thần Triệu Anh, tham kiến bệ hạ."
 
"Đến đây..." Âm thanh hoàng dế  yếu.
 
Triệu Anh cúi đầu bước lên phía  hai bước   quỳ xuống. Hoàng đế nâng đối mắt khô khốc   hồi lâu, đột nhiên : "Anh nhi."
 
Trong lòng Triệu Anh khẽ động, nâng đầu  Hoàng đế: "Bệ hạ,  thần."
 
"Trẫm... Xin  con, cha con vốn là lục  của trẫm, năm đó,  và  cũng tình thâm thủ thúc..." Hoàng đế run tay sờ lên một chuỗi phật châu luôn mang  , giống như đang tìm một con đường chuộc : "Người Triệu gia ít con trai, ngoài Ninh nhi  thì chỉ còn  mỗi con..."
 
Lông mày  khí đen dày của Triệu Anh  hề động đậy,   chút ngây  nghĩ: Huynh đề tình thâm thủ túc như thế nào  chăng nữa cũng   là c.h.ế.t bất đắt kỳ tử  chén rượu độc của ông ?