Giang Vũ Đồng  trí nhớ vô cùng , dường như lập tức nhớ : "Hoa Nhị?"
 
"Không sai, Hoa Nhị." Lâm Tư Niệm híp mắt, : " Tỷ  từng nghĩ đến,   tự xưng là  nhị,   thứ nhất ở  đầu  là ai?"
 
Giang Vũ Đồng suy nghĩ một lát, : "Muội tìm  manh mối ?"
 
"Ừm, năm đó  bên cạnh Vinh vương đều  c.h.ế.t sạch,  nhờ sự giúp đỡ của Thập Thất, mới  thể moi  một tin tức sâu xa từ trong Diệt hoa cung: Người từ  đến nay cung cấp tài lực và ủng hộ Diệt hoa cung, chính là Vinh vương." Lâm Tư Niệm ngừng một lát, biểu tình  chút trầm : "Mà Hoa Lệ, chính là con nuôi  Vinh vương thu nuôi."
 
"Thì  là như ." Giang Vũ Đồng  hiểu, gật đầu : "Hoa Lệ tự xưng là lão nhị,  lão đại chính là..."
 
Lâm Tư Niệm , tiếp lời Giang Vũ Đồng: "Con trai ruột của Vinh vương, Triệu Lân."
 
Thì , những nghi ngờ lúc  của Lâm Tư Niệm đều sai. Nàng luôn cho rằng Hoa Lệ là con trai thất lạc của Vinh vương, mới nghĩ cách tiếp cận , hãm hại . Sau   ngóng nhiều nới mới phát hiện  đúng: Lúc Vinh vương  diệt tộc  mười ba năm , Triệu Lân là một đứa nhỏ sáu mảy tuổi, cũng  thể  bây giờ vẫn của đến tuổi cập quan...  Hoa Lệ  hai mươi tám tuổi ...
 
Sau  triều tra  phận Hoa Lệ, nàng mới sáng tỏ: Từ nhỏ Hoa Lệ   Vinh vương nuôi trong Diệt hoa cung, giúp Vinh vương xử lý những việc  dơ bẩn  thể để  khác , mà  khi Vinh Vương chết, con ông là Triệu Lân cứ thế àm trở thành chủ tử thứ hai của Hoa Lệ.
 
Vì , Hoa Lệ tự xưng là 'Hoa Nhị', Triệu lân mới là chủ tử thực sự của Diệt hoa cung.
 
Đêm khuya, khi một cành cỏ lau khô rỗng ruột đ.â.m rách cửa sổ giấy ở khách điếm, Lâm Tư Niệm trong bóng tối im lặng , thầm nghĩ đám thích khách  thật chẳng  chút sáng tạo nào, cư nhiên  dùng độc hương do nàng điều chế đến để đối phó với nàng.
 
Ánh sáng trong phòng mập mờ, khói mỏng lượn lờ bay trong bóng tối sâu thẳm, Lâm Tư Niệm  dậy  giường, liền thấy cửa sổ   khác mở , gió lạnh liền tràn , một cổ hương nồng kỳ lạ xông thẳng  mũi nàng. Lâm Tư Niệm chỉ kịp nâng tay đỡ hai chiêu liền  một thích khách nhân cơ hội đánh trúng gáy, nhất thời  mắt tối sầm , mềm oặt ngã xuống giường.
 
Mấy tên thích khách nhanh chóng khiêng nàng lên vai, nhảy từ cửa sổ xuống,  nhanh  biến mất trong bóng đêm mưa gió sắp đến.
 
Cùng lúc đó, tiểu Tạ Thần ở phòng bên giống như cảm ứng   gặp chuyện  lạnh liền hừ một tiếng, nhếch miệng  lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-188-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
Giang Vũ Đồng luống cuống thắp đèn trong phòng lên, ôm đứa nhỏ nhẹ nhàng dỗ dành,   lấy nước cơm ấm nóng  bàn đút nó, nhưng tiểu Tạ Thần  ăn cũng  uống, chỉ dùng lực , dỗ thế nào cũng  nín.
 
Giang Vũ Đồng  chút tuyệt vọng  trong phòng,  sang phòng bên cạnh một cái, thở dài: "Đều  mẫu tử liên tâm,  con cũng thật độc ác, cư nhiên nhẫn tâm bỏ con một ... Được , tiểu Thần Thần ngoan, đừng  nữa  ? Tiểu tổ tông , cha con  còn  về chứ?"
 
  nghĩ đến chuyện sắp xảy , Giang Vũ Đồng liền nhịn   khẽ run,  khổ : "Thôi bỏ , cha con nếu như   thấy  con ở đây, nhất định thiên đao vạn quả ."
 
Tiếng gõ mỏ giờ dần vang lên, trời đất hòa trong bóng đêm tối tăm. Giang Vũ Đồng  tâm dỗ dành đứa nhỏ, liền thấy ngoài hành lang tuyền đến tiếng bước chân vội vàng, tiếp đó, cửa phòng bên cạnh  mở .
 
Tiếng dỗ của Giang Vũ Đồng dừng , thầm nghĩ: Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, thứ gì đến thì sẽ đến thôi...
 
Quả nhiên, thấy phòng bên  , tiếng bước chân  liền chuyển hướng bước đến phòng Giang Vũ Đồng.
 
Cửa    dùng lực đẩy ,  ảnh cao lớn thon dài của Tạ Thiếu Ly cừng rắn  ở cửa, ánh sáng hắt lên   y một tầng chói chang lạnh lẽo. Y mở miệng hỏi: "Phi Phi ?"
 
Trên  Tạ Thiếu Ly còn mang quan bào màu tím thẫm, hiển nhiên là  khi xuất cung đến áo quần còn  kịp   vội vàng đến khách điếm .
 
Ánh mắt y sáng lên đáng sợ, giống như lưỡi d.a.o  khỏi vỏ. Giang Vũ Đồng  từng thấy bộ dáng  ăn thịt  như thế  của y liền ngẩn ,  ôm đứa tiểu Tạ Thần đang  ngừng   dậy, thấp giọng : "Huynh bình tĩnh một chút, dỗ đứa nhỏ nín , nó cứ  mãi..."
 
Còn   xong, Tạ Thiếu Ly đang vội vàng bước tới, nắm lấy cổ tay Giang Vũ Đồng, đỏ mắt : "Ta hỏi , Phi Phi !"
 
Đứa nhỏ trong lòng Giang Vũ Đồng  dọa sợ liền  lớn hơn, Giang Vũ Đồng   thời gian trả lời Tạ Thiếu Ly, chỉ luống cuống dỗ đứa nhỏ.
 
Nhìn thấy khuôn mặt  đến đỏ của con trai, Tạ Thiếu Ly mới bình tĩnh một chút. Y nhớ  lời   với Lâm Tư Niệm  khi , luôn cảm thấy nàng ngoan ngoãn đến kỳ lạ, trong lòng luôn  cảm giác bất an. Y vứt bỏ văn võ khắp triều vội vàng trở về, quả nhiên, thê tử của    còn nữa.