Lâm Tư Niệm  từng  thích Tạ Thiếu Ly, nhưng cuối cùng cũng chỉ là chuyển ngây thơi lúc nhỏ,   thích y và việc gả cho y  gì khác . Lúc  tham vọng lớn nhất của nàng chẳng qua là hy vọng một ngày nào đó Tạ Thiếu Ly  thể  với nàng, nắm tay nàng là , giống như hành động vô cùng  thiết như bây giờ, nhưng đến nghĩ thôi cũng  dám.
 
Đôi mắt luôn cong thành vầng trăng khuyết của nàng bây giờ đang mở lớn, trơ mắt  vẻ mặt  tuấn  mỹ  tỳ vết của Tạ Thiếu Ly từng bước tới gần, môi mỏng nhạt màu long lanh ánh nước chầm rãi đến gần .
 
Hô hấp hai  quấn  với  mang theo mùi vị nhàn nhạt.
 
Khoảnh khắc đôi môi  lạnh của y đặt lên môi nàng, Lâm Tư Niệm cũng xem như tỉnh  trong kinh ngạc, theo bản năng đẩy Tạ Thiếu Ly , thất tha thất thiểu lùi về  hai bước,bám  cây cột khắc hoa đầu giường lắp bắp: “Huynh... ! Đây ... ...”
 
Một câu nàng cũng  thể    chỉnh, bàn tay vô thức đặt lên môi, ở đó dường như còn lưu  độ ấm của y, thật lâu  mới đỏ mặt mất tự nhiên : “Sẽ... sẽ  đứa nhỏ mất.”
 
“...”
 
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly càng lúc càng lạnh,  thở trở nên gấp gắp, giống như liều mạng đè xuống tâm tình đang nhộn nhạo trong lòng.
 
m thanh của Lâm Tư Niệm cũng nhỏ dần. Nàng sợ Tạ Thiếu Ly sẽ tức giận, hiểu lầm  đang chán ghét y,  lấy hết dũng khí đến  cạnh Tạ Thiếu Ly, nổ lực phân tích giảng đạo lý với y: “Tuy là   cưới  nhưng còn    xóa  sự lo ngại của Thái tử. Nếu như bây giờ  đứa nhỏ, Tạ gia sẽ càng mở rộng địa vị, chỉ e sẽ khiến Thái tử càng kiêng kỵ thế lực của Tạ gia,  nhịn  chuyện nhỏ ắt sẽ  hỏng chuyện lớn, mong Thế tử...”
 
Tạ Thiếu Ly lạnh lùng liếc nàng một cái.
 
Lâm Tư Niệm thấy thế liền sửa  lời  : “Mong phu quân suy nghĩ .”
 
Tạ Thiếu Ly thực sự   nên  gì mới . Nếu  Lâm Tư Niệm thông minh, nhưng đến chuyện phu thê với  cũng  hiểu; nếu  nàng ngây thơ, nhưng chuyện gì nàng cũng nghĩ  đại cục, nghĩ đến chu đáo chặt chẽ.
 
Nhìn bộ dạng thận trọng của nàng, trong lòng Tạ Thiếu Ly  chút nhịn  , mười ngón tay hết nắm chặt  thả lỏng, lâu  mới thở  một  nóng, ngữ khí bình đạm hỏi: “Muội ghét  .”
 
“Sao  thể chứ,  .” Lâm Tư Niệm nhanh chóng lắc tay, ánh mắt chân thành  y, hai mắt cong cong nở  một nụ .
 
“Vậy ,” Tạ Thiếu Ly ngừng một lát, hạ tầm mắt, dùng âm thanh vô cùng nhẹ hỏi: “... còn thích  .”
 
“...” Đã  là hôn nhân vì lợi ích, đôi bên còn  lợi ?
 
Lâm Tư Niệm lén  sắc mặt Tạ Thiếu Ly, phát hiện tai y đang đỏ bừng, ánh mắt trốn tránh,  khỏi nghĩ: Chắc là do uống say .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-25-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
Lời  say  tất nhiên  nên cho là thật.
 
Lâm Tư Niệm hé miệng, lời còn  kịp  Tạ Thiếu Ly giống như đổi ý mà   xốc chăn  thêu uyên ương , trầm giọng : “Nghỉ ngơi.”
 
Dứt lời, y  ở bên giường, cằm hơn nâng biểu thị Lâm Tư Niệm ngủ ở bên .
 
Lâm Tư Niệm vội gạt bỏ đống suy nghĩ trong đầu, cởi giày bò lên giường như một chú cún con,  đó đặt gối của   sâu trong góc, cố gắng  chiếm mất  gian ngủ của Tạ Thiếu Ly.
 
Đằng , Tạ Thiếu Ly cũng theo lên giường.
 
Đến lúc Lâm Tư Niệm vỗ vỗ tấm chăn lộn xộn  giường chuẩn   ngủ thì  thấy cái gối vốn    dịch  trong góc   lúc nào  chạy về chổ cũ,  sát bên gối của Tạ Thiếu Ly.
 
Nàng nghi hoặc  Tạ Thiếu Ly.
 
Tạ Thiếu Ly  ngửa ở mép ngoài, chăn đắp đến ngực, đôi tay đan chéo đặt  bụng, hai mắt khẽ nhắm, bộ dáng nghiêm chỉnh giống như  ngủ.
 
Lâm Tư Niệm lặng lẽ chuyển gối của   trong mấy phần.
 
Đợi đến lúc nàng cởi bỏ trung y, mang   áo trong đơn bạc chuẩn   xuống ngủ  ngạc nhiên phát hiện gối của   chạy đến  bên cạnh Tạ Thiếu Ly , thậm chí còn gần hơn lúc nãy nữa.
 
“...”
 
Không cần , nếu như   gặp ma thì chỉ  khả năng là ‘phu quân’ bên cạnh nàng  thôi.
 
Lâm Tư Niệm yên lặng  Tạ Thiếu Ly đang giả vờ ngủ say  thở dài một , chỉ  thể nhận mệnh  cạnh Tạ Thiếu Ly.
 
Hai cái gối  sát cạnh , gần đến nỗi  thể cảm nhận  độ ấm  lớp áo mỏng , và tiếng tim đập loạn mà nóng hầm hập lúc .
 
Bên cạnh  thêm một cơ thể nam tính nóng hổi, cứng rắn như , Lâm Tư Niệm  đầu tiên mất ngủ.
 
Bóng đêm mờ mịt, tiếng nước chảy róc rách, đèn hỉ đốt hết liền vô thanh lụi tàn. Nàng nhắm mắt  ngửa, cảm thấy  khô nóng nhưng   dám   hành động thiếu suy nghĩ nào, sợ sẽ đánh thức  bên cạnh, chỉ  thể cứng ngắc chịu đựng.