Dương thị vì  bảo vệ tính mạng của  trong lòng mà ngậm nước mắt khuất phục, vội vàng gả  Vương phủ.
 
Đã hơn hai mươi năm trôi qua, cho dù Tạ Doãn yêu thương lấy lòng như thế nào Dương thị vẫn  tha thứ cho ông, chỉ  thể dùng tu đạo  lý do khóa bản   trong một góc tiểu viện, xung quanh  vây  bằng những bức tường trúc lãnh mạc.
 
Cho nên bảy năm , Tạ Thiếu Ly   cầu mới dùng vẻ mặt bi thương như  từ chối túi hương trong tay Lâm Tư Niệm.
 
“... Tình cảm cưỡng cầu mà   thì  ý nghĩa gì?”
 
Sau  Lâm Tư Niệm mới hiểu  hàm ý của câu  . Tạ Thiếu Ly lúc đó  thông qua nàng để  cho phụ mẫu  .
 
Nuốt xuống miếng bánh hoa quế mềm thơm ngon, Lâm Tư Niệm dùng khăn lau tay   quanh một vòng,  thấy ai ở bên cạnh, lúc  nàng mới ghé   nhỏ  tai Lâm Phu Nhân: “Mẹ, con  một vấn đề  thỉnh giáo .”
 
Lâm Phu Nhân  thấy vẻ mặt thần bí của nàng, sắc mặt cũng đọng : “Chuyện gì?”
 
“Chuyện là,” Lâm Tư Niệm ấp úng hồi lâu, dường như   hổ mở miệng: “...Phu thê lúc động phòng sẽ  gì?”
 
Lâm Phu Nhân ngẩn ,  kịp hồi thần liền  dậy kinh ngạc : “Các con, còn  động phòng?”
 
“Xụy, xụy!” Lâm Tư Niệm  hổ nhảy lên, giơ tay  che miệng mẫu  : “Mẹ nhỏ giọng thôi.”
 
Lâm Phu Nhân lấy tay con gái xuống,  giận  buồn , nghẹn cả nửa ngày mới nhấp một ngụm  nguôi giận: “Nói xem, đây là ?”
 
“Con cũng  , đêm tân hôn y kéo tay con, còn hôn con...” Lâm Tư Niệm cau mày, bộ dáng  khổ não: “ ngày thứ hai tỉnh dậy lúc kính  cho Vương phi, bà   bảo con và Thế tử còn  động phòng.”
 
Lâm Phu Nhân ngắt lời nàng: “Hai đứa  ngủ ?”
 
“Ngủ .” Lâm Tư Niệm nhỏ giọng : “Chỉ là   mất ngủ. Y còn lén kéo gối của con về phía  vài phần, còn tưởng con   nữa cơ.”
 
Lâm Phu Nhân càng  càng thấy  đúng, sửng  một lúc mới hiểu  vấn đề ở . Ngủ trong miệng nhi nữ, sợ là   chuyện ‘ngủ’ mà  hiểu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-30-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
Lâm Phu Nhân   nước mắt vỗ  ót Lâm Tư Niệm, “Ta    thể sinh  một nha đầu ngốc như con chứ! Đến chuyện giường chiếu cũng  rõ thì      thể giữ  trái tim của Tạ Thiếu Ly chứ?”
 
Lâm Tư Niệm ăn đau ôm lấy ót, ánh mắt mù mịt  ngỡ ngàng  tò mò. Nàng thật sự  hiểu, thành hôn thôi  gì mà phiền toái đến .
 
“Thôi  , cũng là do sơ sẩy của  luôn  hổ  dám  nên  từng dạy con những việc .” Lâm Phu Nhân vẫy tay với Lâm Tư Niệm,  : “Ghé tai qua đây,  cho rõ.”
 
Nói xong, Lâm Phu Nhân  nhỏ bên tai nữ nhi, cứ như đang giảng dạy một bài học quý giá, truyền thụ ‘những chuyện’ giữa nam nữ. Lâm Tư Niệm càng  mặt càng đỏ, đỉnh đầu như  một làn khói xanh đang bốc lên.
 
Nghe đến những lời cuối, nàng thực sự   nổi nữa, bưng lấy đôi gò má đang ửng đỏ nhảy dựng lên, liều mạng lắc đầu: “Không  nữa   nữa! Con   học những thứ ! Cái  quá... quá...”
 
Nàng ấp úng cả nửa ngày, giống như con đà điểu rụt đầu  trong cánh,  : “... Quá bẩn thỉu ! Con cảm thấy bản   sẽ  bôi đen mất!”
 
Lâm Phu Nhân dở  dở , đưa tay   trấn an nàng, ai ngờ Lâm Tư Niệm đột nhiên ngẩng gương mặt đang đỏ như tôm luộc lên, vẻ mặt tuyệt vọng  mẫu : “Nói như ,  cũng cùng với cha  những chuyện bẩn thỉu như , mới sinh  con và  trưởng !”
 
Lâm Phu Nhân suýt chút nữa   nàng  tức chết. Cánh tay đang giơ lên giữa  trung chuyển đến nắm lấy lỗ tai đang đỏ như m.á.u của nàng,  mắng: “Nói bậy bạ cái gì đó! m dương hòa hợp, đó là chuyện thường tình,  gì mà   hổ chứ!”
 
“Con còn tưởng chỉ cần hôn một cái là  thể sinh con !” Lâm Tư Niệm bắt đầu hoài nghi cuộc đời hai mươi năm  của ,  kinh sợ   hổ mà thốt lên: “Sớm  như  con   thành hôn ! Làm một cô nương già cả đời   bao...”
 
Lời còn  dứt  thấy Tạ Thiếu Ly và Lâm Túc sóng vai  ở cửa.
 
Nét đỏ ửng  mặt Lâm Tư Niệm biến mất trong nháy mắt. Nói  câu  “Sớm  như  con   thành hôn ” ban nãy Tạ Thiếu Ly cũng  thấy .
 
Lâm Phu Nhân nhất thời cũng  chút ngượng, mấy  cứ   mà   ngươi ngươi  .
 
Cũng may Lâm Túc xem như bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng đánh gãy bầu  khí im lặng : “Mẫu , Thế tử và Thế tử phi chắc cũng nên về phủ .”
 
“Nhanh  .” Lâm Phu Nhân ngạc nhiên: “Không ở  dùng cơm trưa ?”
 
Giọng  của Tạ Thiếu Ly trong trẻo nhưng lạnh lùng,  nề nếp cung kính : “Tết Trung thu, đêm nay sẽ  yến tiệc, tiểu tế cùng phu nhân  trở về phủ  để chuẩn  dự tiệc nên sẽ  ở  dùng cơm. Lần   đến  phiền mẫu .”