Lâm Tư Niệm lắc đầu,  hỏi: “Sư  gần đây khỏe , đang mưu sự cho ai?”
 
Tiêu Hận Thủy ngẩn , ánh mắt   trốn tránh.
 
Lâm Túc bên cạnh giúp  giải thích: “Được Mông thái tử mời, Hận Thủy bây giờ đang  mưu sĩ cho Đông Cung.”
 
Lâm Tư Niệm bừng tỉnh. Người  sách  thanh cao của   sách, nhưng thanh cao như thế nào  nữa cũng  ăn cơm,   mấy   thể chân chính  việc nhưng  cúi đầu  tiền tài?
 
Tiêu Hận Thủy tuy bái Lâm Duy Đường  thấy, nhưng từ nhỏ tư chất  , tài năng cũng  xuất chúng,  thể  thái tử  trúng cũng xem như là may mắn của .
 
Thấy vẻ mặt hổ thẹn của Tiêu Hận Thủy, Lâm Tư Niệm liền thấy   , giải thích: “Sư   cần để ý, phụ tử còn  thể hậu phụng khác chủ, huống hồ gì là sư đồ?”
 
Sắc mặt Tiêu Hận Thủy bình tĩnh  một chút, khóe môi  hổ .
 
Hồng y nam nhân gọi là Hoa Lệ bên  thấy sư  tỷ   chuyện vui vẻ với  như ,  nhịn  chen   : “Thì  vị tiểu cô nương  là bào  của Lâm , thất kính thất kính.”
 
Lâm Túc gật đầu, giới thiệu với Tạ Thiếu Ly: “Thế tử, Thế tử phi, vị  là hiệp khách Hoa Lệ Hoa. Năm ngoái lúc  đến Thục Châu chơi  may rơi  trong tay đám cường đạo, là Hoa Lệ hiệp khách  cứu ,  đường trò chuyện vui vẻ, liền kết  bạn.”
 
Đã  ơn cứu mạng,  xuất hiện ở Lâm phủ là chuyện bình thường.
 
Hoa Lệ thưởng thức đoản kiếm trong tay, ánh mắt đảo qua Tạ Thiếu Ly bên cạnh Lâm Tư Niệm, mang theo chút nghiền ngẫm như  như : “Đáng tiếc, tiểu nương tử xinh    gã cho một tên chó điên   suy xét.”
 
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly trầm , tuy sắc mặt vẫn  đổi nhưng cơ thịt   đều đang căng lên, vận sức chờ bạo phát.
 
Lâm Tư Niệm nhanh chóng nắm lấy tay Tạ Thiếu Ly.
 
Dung mạo xinh ? Lâm Tư Niệm  chút buồn , bản   như thế nào nàng  rõ. Người  vô sự thích xum xoe, sợ là chẳng  gì !
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-49-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
Không ngờ rằng Hoa Lệ  gây sự với Tạ Thiếu Ly, Lâm Túc nhất thời  chút khó xử. Em rể  là Định vương Thế tử, Hoa Lệ  là ân nhân cứu mạng của , hai  họ bên nào cũng  thể đắc tội ...
 
Bầu  khí đang căng thẳng, Tiêu Hận Thủy liền nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hoa Lệ  nhanh thu kiếm  , cánh tay của  sắp  nghiền thành bột  , tháng   mới tháo băng,  thể yên tĩnh một lát ? Cả ngày động đao động kiếm, cẩn thận cánh tay  gãy đó!”
 
Lâm Tư Niệm ngẩn , ánh mắt rơi xuống  cánh tay của Hoa Lệ.
 
Hoa Lệ hừ một tiếng, nhíu mày  thèm để ý: “Tay  gãy thì , dựa  tay trái  vẫn  thể thắng y.”
 
“Huynh là  giới giang hồ,   thể bì với võ tướng trâm  thế gia?” Tiêu Hận Thủy đẩy Hoa Lệ một cái,  khuyên nhủ: “Đi thôi  thôi, trong phòng Lâm Túc còn  hai bình rượu mơ của Giang gia, chúng   uống thôi, đảm bảo  sẽ thích cho coi!”
 
Vừa  đến uống rượu, Hoa Lệ mới thu  kiếm  tay áo,  khi  còn  quên liếc mắt đưa tình với Lâm Tư Niệm một cái, cho đến khi nàng bắt đầu nổi da gà, giống như một coi mồi  tơ nhện quấn lấy.
 
Lâm Túc tỏ ý xin , chắp tay thi lễ với Tạ Thiếu Ly một cái, thấp giọng : “Người giang hồ thô tục thẳng thắn, mong Thế tử đừng để ý  gì.”
 
Lâm Tư Niệm cũng lắc lắc cánh tay , cẩn thận lấy lòng: “  đúng , phu quân đại nhân đại lượng, tính toán với y  gì!”
 
Sắc mặt Tạ Thiếu Ly lúc  mới dịu , hàn băng trong mắt cũng dần , y thuận thế nắm lấy tay Lâm Tư Niệm, hỏi Lâm Túc: “Tiêu Hận Thủy đến tìm ,  là  thuyết phục  cùng  theo Thái tử?”
 
Lâm Túc ngẩn ,  ngờ rằng mắt   của Tạ Thiếu Ly  lợi hại đến , như thế mà   thấu ý đồ của Tiêu Hận Thủy, nhất thời cũng  dám dấu diếm nữa, kính cẩn : “Chính xác là  ý đó. Thái tử thấy  với   giao tình, liền  lợi dụng  đến lôi kéo , Hận Thủy đều    rõ ràng với . Hắn chỉ truyền  chỉ ý,   ở  thì tùy ý .”
 
Thái tử  ý đồ gì đây? Nụ   mặt Lâm Tư Niệm cũng dần biến mất, chỉ lặng lẽ  Lâm Túc : “Thái tử tính   nghi, vẫn luôn khúc mắc cái c.h.ế.t của phụ , Đông cung   là một nơi , mong  trưởng suy nghĩ cho kỹ.”
 
Lâm Túc : “Ta  chừng mực.”
 
Ba  sánh vai đến đại sảnh,    một nửa   thấy thị tì   của Lâm Phu Nhân   từ cửa bên, hành lễ với Lâm Tư Niệm: “Nhị tiểu thư, phu nhân ở sương phòng xem xét vài cuộn tơ lụa thượng đẳng, mời  đến chọn.”
 
Lâm Tư Niệm chỉ  thể tạm biệt Tạ Thiếu Ly và Lâm Túc, cùng với nha  đến sương phòng.