Lúc đến hoa viên, còn  kịp đề phòng   một đạo  ảnh đỏ rực  mặt xoẹt qua dọa Lâm Tư Niệm một trận.
 
Lúc định thần , thì  là Hoa Lệ đang lướt qua, co một chân   vách tường ở hoa viên. Tay trái  chống xuống ngói, tay  nâng một bình rượu mơ ngửa đầu uống,  đó lấy tay gạt  những giọt rượu ngấm xuống cằm, nghiêng đôi mắt phong lưu  nàng,  hì hì.
 
“Nàng   lời nào  hỏi  ?” Hắn híp mắt , con ngươi như hồ ly chăm chú khóa chặt Lâm Tư Niệm.
 
Ánh mắt suồng sã như  của  khiến Lâm Tư Niệm cả  khó chịu.
 
Nàng   gì, cúi đầu  . Ai ngờ rằng Hoa Lệ   buông tha, phi  chặn  mặt nàng, tay áo đỏ rực bay lên giống như một con bướm giương cánh  bay.
 
“... Ví dụ như, cánh tay gãy của     thể nối , hồi phục như ban đầu ?” Hắn lấn  về phía , giọng  mê hoặc.
 
Lâm Tư Niệm nhíu mày lùi về  một bước.
 
Vừa nãy  thấy Tiêu Hận Thủy vô tình nhắc đến chuyện , nàng thực sự  chút động tâm, nếu    thể chữa khỏi xương tay vỡ vụn của Hoa Lệ mà   ảnh hưởng đến việc  dùng kiếm,   lẽ cũng  thể chữa khỏi chân của nàng...
 
Nàng  ngờ rằng lúc đó  chỉ lóe lên một chút ý nghĩ như  nhưng  thể trốn  ánh mắt của Hoa Lệ. Con mắt của   thực sự quá đáng sợ, Lâm Tư Niệm     ý gì, chỉ bình tĩnh hỏi: “Vậy Hoa đại hiệp  thể  cho  , tay của     thể chữa khỏi  ?”
 
Hoa Lệ lắc đầu, nấc một tiếng  : “Nàng  gì đó dễ  một chút,    sẽ  cho nàng!”
 
“Không  thì thôi.” Lâm Tư Niệm  một cái, chính là   chẳng  lòng  cho  .
 
Nàng vòng qua . Hoa Lệ ở đằng  lắc lư nâng vò rượu lên, thờ ơ : “Chân của nàng  thương quá lâu , cần  đập xương nắn , may  mới  thể chữa khỏi.”
 
Lâm Tư Niệm   đập gãy xương   dọa sợ hết hồn .
 
Hoa Lệ dựa ở hành lang,  như một con hồ ly: “Gần đây   nghiên cứu  một loại Đoạn tục cao mới, đang buồn chán    thử nghiệm, nàng   thử ?” Ngừng một lát,   bổ sung: “ chỉ  năm phần thành công.”
 
Lâm Tư Niệm lắc đầu, thành thực : “Không, đau lắm,  từ chối.”
 
Hoa Lệ ngẩn , lập tức gập bụng  lớn, giống như  sự ngây thơ của nàng chọc cho vui vẻ, vò rượu trong tay cũng lắc lư, rượu văng tung tóe, trong  khí tràn ngập hương mơ nhàn nhạt.
 
Người  chắc  điên . Lâm Tư Niệm nghĩ thầm, liền xoay   đến sương phòng.
 
Hoa Lệ vẫn  tựa  hành làng, màu đỏ    ánh nắng mùa thu chiếu  rực rỡ như  bùng cháy lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-50-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
Hắn  Lâm Tư Niệm  xa, l.i.ế.m môi híp mắt xóa  nét nham hiểm trong đáy mắt.
 
Con gái của Lâm Duy Đường, quả nhiên thú vị...
 
Lâm Tư Niệm và mẫu  chọn  vải may áo cho mùa thu, lúc  ngoài thì Hoa Lệ và Tiêu Hận Thủy  rời , Lâm Tư Niệm  sắc trời  tạm biệt  nhà, cùng Tạ Thiếu Ly lên xe ngựa về phủ.
 
Dọc đường , Tạ Thiếu Ly vô cùng trầm mặc.
 
Đương nhiên,  luôn là  ít , chỉ là bây giờ càng lãnh mạc hơn mà thôi.
 
Lâm Tư Niệm lén   một cái, : “Còn đang giận Hoa Lệ ? Người giang hồ   lễ tiết,  đừng tính toán với y  gì,  đáng.”
 
Tạ Thiếu Ly hạ mi mắt,  xuống vòng eo mềm mại của Lâm Tư Niệm, giọng   vui: “Hắn chạm   ở đây.”
 
Dứt lời, y vương ngón trỏ  nhẹ chạm  eo nàng,   nhanh chóng thu về giống như  bỏng.
 
Lâm Tư Niệm cau mũi một cái lập tức bật : Ờ, bình giấm lớn quá!
 
“Vậy   đây,” Lâm Tư Niệm tiến  gần, chỉ  eo của    : “Hay là, để  sờ ?”
 
Nói xong, nàng kéo cánh tay của Tạ Thiếu Ly vòng qua hông ,  cẩn thận tựa đầu  vai y, vui vẻ thừa cơ hội ăn đậu hủ của mỹ nam cao lãnh: “Sao nào,  bớt giận chút nào ? Nếu vẫn  hết giận,    sờ như thế nào thì sờ, sờ bao lâu cũng !”
 
Tai Tạ Thiếu Ly đỏ lên, tầm mắt lay động một trận mới nhẹ “ừ” một tiếng.
 
Ừ?
 
Lâm Tư Niệm  chút bất mãn: Ta liều  bồi quân tử chỉ để đổi  một tiếng “ừ”  mặn  nhạt  ? Cho dù  thuận thế sờ những nơi khác của  thì ít nhất cũng   cảm giác như thế nào chứ!
 
Nghĩ đến đây, Lâm Tư Niệm nhịn   hai má đỏ lên, thầm mắng: Đều tại mẫu    những thứ nam hoan nữ ái , hại suy nghĩ của nàng đều trở thành những thứ dơ bẩn  xa như !
 
Haiz, thật hoài niệm bản  vô dục vô cầu   quá.
 
Đang nghĩ miên mang thì thấy xe ngựa đột nhiên dừng , Lâm Tư Niệm theo quán tính suýt nữa ngã xuống, nhanh chóng  dậy từ trong lòng Tạ Thiếu Ly, gạt bỏ những suy nghĩ kỳ quái trong đầu, xốc  vạt áo  đoan chính.