“Lâm Tư Niệm   gì  ?” Triệu Anh hỏi, tận tâm tận trách sắm vai một   tri kỷ.
 
“Lúc nàng xa lánh ,   khó chịu, nhưng nàng chủ động  gần,  ...” Y lấy hết dũng khí,  chút gian nan : “Ta luôn  hổ  dám mở miệng.”
 
“...”
 
Triệu Anh nghĩ, là  tự  tự chịu thôi.
 
“Thích   thì  cứ   !” Triệu Anh hận  thể vò đầu bứt tai, đều gấp cho cái tên đầu gỗ   chết: “Là một  đàn ông thì  dám  dám nhận! Mỗi ngày sớm tối đều  ‘Ta thích ’, ‘Ta  thể   ’... Huynh    quỷ mới   đang nghĩ cái gì.”
 
Tạ Thiếu Ly uống một ngụm rượu, lắc đầu, những lời  y đều chôn ở trong lòng  nát  nhưng   dũng khí  .
 
Chuyện bảy năm ,  chỉ là Lâm Tư Niệm, Tạ Thiếu Ly cũng  thể buông bỏ . Tâm y hổ thẹn,  dám chắc Lâm Tư Niệm  còn thích y , sợ     chỉ rước lấy nhục.
 
Nói cho cùng, hai  bọn họ đều  tự tin, thăm dò lẫn  nhưng ai cũng  dám chủ động.
 
Triệu Anh thấy hai   gấp đến vò đầu bứt tai luôn .
 
Có lẽ do Tạ Thiếu Ly sinh trong một trâm  thế gia  nề nếp, Tạ Doãn quản giáo y  nghiêm, từ nhỏ  yêu cầu y  cẩn trọng lời ,    bậy, cho nên  tạo nên tính cách thanh cao kiệm lời  của Tạ Thiếu Ly. Triệu Anh  khác, mẫu  của  là Vĩnh Ninh quận chúa chỉ mong  cả đời  một Vương gia nhàn hạ phú quý,  thể bảo   tính mạng là  , cho nên Triệu Anh sống  tự tại,  chơi liền chơi,  yêu thì yêu.
 
Hai  đang buồn bực uống rượu liền thấy Lâm Tư Niệm và Giang Vũ Đồng cùng   đến.
 
Còn  đến gần, Lâm Tư Niệm  nhíu mày: Mùi rượu thật nồng.
 
Giang Vũ Đồng kinh ngạc : “Đang ban ngày mà mấy  uống nhiều rượu như   gì?”
 
Triệu Anh ném vò rượu , phủi tay  dậy  : “Có  mượn rượu giải sầu, chúng  đừng ở đây xem náo nhiệt nữa, về thôi.”
 
Nói xong,  kéo tay Giang Vũ Đồng trở về,  khi  còn nháy mắt với Lâm Tư Niệm, khiến Lâm Tư Niệm chẳng hiểu chuyện gì.
 
Tạ Thiếu Ly còn đang uống rượu. Khuôn mặt tuấn dật trắng ngần của y  hề nhiễm chút say, chỉ  khóe mắt hiện lên một mảng đỏ say lòng . Lúc y  rũ mắt liền hiện  nét  tuấn phong lưu.
 
Tự nhiên chịu kích thích gì đây?
 
Lâm Tư Niệm líu lưỡi, đè xuống vò rượu trong tay y, nhẹ giọng : “Đừng uống nữa, hại .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-55-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
Dứt lời, nàng cướp lấy vò rượu trong tay y, gọi thị tỳ đến dọn dẹp đình viện.
 
Tạ Thiếu Ly giương mắt  nàng, con ngươi màu nhạt  ánh nắng mùa thu  vẻ trong sáng vạn phần. Bị ánh mắt thâm trầm như   khiến tim Lâm Tư Niệm căng thẳng,  phân biệt  y đang say  tỉnh.
 
Nàng đưa tay lắc lắc  mắt y, khuyên Tạ Thiếu Ly về phòng nghỉ ngơi. Tạ Thiếu Ly  chịu,  đưa cánh tay thon dài lên ngắt một đóa hoa cúc trong chậu,  ngắt từng cánh hoa ném xuống đất: “Muội  yêu .”
 
“Ai?” Lâm Tư Niệm nhịn   buộc miệng hỏi.
 
 Tạ Thiếu Ly  ngắt thêm một cánh hoa: “Muội   yêu .” Rồi  ngắt thêm một cánh: “Muội  yêu .”
 
Lâm Tư Niệm: “...”
 
Một vòng cánh hoa  ngắt sạch, Tạ Thiếu Ly vo  cánh hoa màu vàng cuối cùng, chịu một đả kích thật lớn: “... Muội   yêu .”
 
Dứt lời, y rũ mắt xuống. Từ góc độ  Lâm Tư Niệm chỉ  thể  thấy cái trán trơn bóng đầy đặn của y, sống mũi thẳng tắp, cùng với lông mi khẽ động.
 
Bờ môi nhạt màu của y nhấp nháy, giọng  nhiễm vài phần u buồn: “Muội  còn  mài mực cho .”
 
... Mài mực?
 
Lâm Tư Niệm dường như hiểu  chuyện gì, nháy mắt vui vẻ hẳn lên, hé  một nụ . Nàng tiến lên , hỏi vấn đề    rõ: “Huynh ...  mài mực cho  ?”
 
Tạ Thiếu Ly ngừng một lát, cơ hồ gật đầu  thèm suy xét.
 
Lâm Tư Niệm chắc chắn y say . Tạ Thiếu Ly lúc thanh tỉnh tuyệt sẽ  bao giờ thẳng thắn như .
 
Trong lòng nàng hiện lên một chút ngọt ngào, cong mắt : “Huynh nổi giận uống nhiều rượu như , là vì  mài mực cho Tiêu  nhưng  mài mực cho  ?”
 
Lúc  Tạ Thiếu Ly   lời nào, chỉ  vành tai ửng đỏ  bán  sự  hổ của y lúc .
 
Lâm Tư Niệm cạn lời: Đây là bình giấm mười vạn tám nghìn dặm nào đó mà  cũng ăn!
 
Tạ Thiếu Ly chinh phạt chiến trường vô cùng quả cảm, chỉ  lúc đối diện với tình ái mới   tự nhiên như thế , cả  tỏa  khí tức oán giận nồng đậm. Lâm Tư Niệm ngoài kinh ngạc  còn  chút vui vẻ, Tạ Thiếu Ly đang vì nàng mà ăn dấm chua !
 
Nàng nhịn   câu lên khóe miệng,  nhẹ như đang dỗ đứa nhỏ: “Vậy bây giờ   phòng mài mực cho , chỉ mài cho một   thôi,  ?”